Lớp học buổi sáng bắt đầu bằng một hàng dài các gương mặt lơ ngơ vì thiếu ngủ. Ngoại trừ ba cái miệng bên góc cửa sổ đang cười rộ lên như vừa uống nước tăng lực. Duy ngồi giữa, bên phải là Pháp Kiều, bên trái là Thành An. Gọi nôm na là \”tam giác náo loạn\”.
– Hôm nay có kiểm tra miệng đó, cô dặn từ tuần trước á – An lật vở như đang tìm lại niềm tin vào bản thân.
– Vậy mà hôm qua ai hả, ai nói: “Thôi nghỉ học một ngày có sao đâu” – Kiều tằng hắng.
– Chớ ai rủ tui chơi boardgame tới 10 giờ? – An bật lại.
– Tui nhớ người đó tên bắt đầu bằng chữ A nhaaa~
– Trời ơi, yên dùm để Duy học bài kìa!
Duy ngồi giữa, mắt đảo qua đảo lại giữa hai đứa bạn. Cậu chỉ mới kịp mở vở ra thì…
– Em Hoàng Đức Duy, lên bảng kiểm tra miệng!
Duy cứng đơ. Hai đứa bạn bên cạnh cũng đông cứng theo. Một giây sau, An và Kiều đồng thanh:
– Gút lắc, Duy ơi!
– Tụi tui cầu nguyện cho cậu!
Duy từ từ đứng dậy, tay run nhẹ. Cả lớp im lặng theo dõi cậu bé nhỏ nhắn tiến lên bục giảng. Dù dáng đi có hơi loạng choạng, ánh mắt có phần lúng túng, nhưng Duy vẫn cố gắng mỉm cười với cô giáo.
Duy không giỏi đứng trước đám đông, nhưng cậu đã học bài. Khi được hỏi, cậu trả lời bằng giọng nhỏ nhẹ, nhưng rõ ràng. Mỗi từ phát ra đều khiến các bạn ngạc nhiên, nhất là những ai chưa biết cậu từng không thể nói được.
Phía dưới, An lẩm bẩm:
– Tui mà là cô, tui cho Duy 10 điểm chỉ vì dễ thương á.
Kiều gật đầu lia lịa:
– Chuẩn, mà cũng đúng bài thiệt mà. Duy giỏi ghê!
Cô giáo mỉm cười:
– Rất tốt, em về chỗ nhé. 9.5 điểm cho phần trình bày rất rõ ràng.
Cả lớp vỗ tay rào rào. Duy cúi đầu nhẹ, cười nhỏ xíu. Cậu quay về chỗ, ngồi xuống mà hai má vẫn đỏ ửng.
An vỗ vai:
– Tự hào lắm nha, nhỏ bạn tui nay được cả lớp vỗ tay luôn.
Kiều chớp mắt tinh quái:
– Không chừng có người nghe xong giờ muốn tới ôm khen giỏi đó~
Duy mím môi. Cậu không trả lời, nhưng tim thì lặng lẽ rung rinh vì một suy nghĩ vụt ngang qua:
“Không biết… anh có khen không nhỉ?”
Duy ngồi xuống, chưa kịp mở miệng phản bác thì…
– Thành An, Pháp Kiều! Hai em lên bảng!
Cả hai đứa ngớ người, quay sang nhìn nhau như kiểu “Ủa bà rủ tui, hay tui rủ bà?”
– Tới số rồi – Kiều thở dài như sắp viết di chúc.
– Hôm qua chơi boardgame ai thắng? – An liếc xéo.
– Tui, nhưng đâu có nghĩa là hôm nay kiểm tra tui thua đâu nha! – Kiều vênh mặt.
– Tính cạnh tranh đúng lúc ghê á bà!


