[Rhycap] – Tiếng Lòng Của Em – Chương 8: Mùi Hương Quen Thuộc Và Yêu Thương – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 39 lượt xem
  • 6 tháng trước
// qc

[Rhycap] – Tiếng Lòng Của Em - Chương 8: Mùi Hương Quen Thuộc Và Yêu Thương

Trong căn nhà lớn nằm giữa một con phố nhỏ rợp bóng cây, nơi mùa thu chậm rãi trườn mình trên từng phiến lá, có một thứ không khí luôn khiến người ta dịu lại, mềm ra, quên cả tiếng còi xe lẫn những vội vàng ngoài cánh cửa.

Đó không chỉ là không khí – mà là mùi hương. Một loại hương không thể chiết xuất bằng chai lọ, không thể pha chế bằng công thức, không thể nhân bản bằng công nghệ.

Bởi nó sinh ra từ chính những con người sống nơi ấy – ba và mẹ của Duy.

Cha của Duy – một Alpha trầm ổn và điềm đạm – mang theo mùi gỗ đàn hương phơi nắng, mùi của một vùng ký ức trầm mặc và ấm áp. Nó không đậm như thứ nước hoa mạnh mẽ thường thấy ở những người đàn ông quyền lực, mà len lỏi, dịu nhẹ, như thể ánh nắng chiều xuyên qua ô cửa kính đã mờ bụi, đọng lại từng lớp yên bình trên nền gạch cũ. Mùi ấy có chút gì đó xưa cũ, cổ điển – giống như một bản nhạc vinyl được phát vào buổi chiều mưa, khiến người ta vừa muốn nhắm mắt, vừa muốn khóc mà chẳng vì lý do gì.

Khi ba bế Duy trong vòng tay, dù cậu bé vẫn chưa hiểu hết thế giới, thì bản năng vẫn mách bảo: nơi này là an toàn. Là bến. Là nơi mình có thể thở ra một hơi dài và không cần phòng bị. Có lẽ vì vậy mà mỗi lần ba trở về sau một ngày dài làm việc, chỉ cần mở cửa, chưa kịp cất lời, cái mùi đàn hương dịu ấm ấy đã khiến cả căn nhà trở nên mềm mại hẳn đi.

Mẹ của Duy, ngược lại, lại mang trong mình hương thơm của một Omega, bà từng là ảnh hậu – vừa rực rỡ, vừa lặng lẽ. Hương của mẹ là hương hoa nhài nở đúng lúc, đúng mùa – thanh khiết nhưng không hề nhạt nhòa. Lẫn trong đó là chút the mát của bạc hà, như thể mẹ luôn mang theo trong mình một làn gió nhẹ giữa mùa hè oi ả. Nhưng điều làm cho hương của mẹ đặc biệt nhất, chính là cái tinh khôi dịu dàng như sương sớm trên lá sen – thứ khiến người ta không nỡ chạm mạnh, vì sợ sẽ đánh thức một điều gì đó rất mỏng manh, rất thiêng liêng.

Người ta từng nói rằng: đứng gần mẹ là như đứng trong một khu vườn cổ tích sau cơn mưa. Nơi mọi âm thanh đều được lọc qua sương, mọi cảm xúc đều trở nên hiền lành. Mỗi lần mẹ ôm Duy vào lòng, là một lần thế giới dường như nhỏ lại – nhỏ vừa bằng vòng tay mẹ, và sạch sẽ như một buổi sáng đầu đông sau đêm dài đầy sương.

Và khi ba và mẹ đứng cạnh nhau, mùi hương của họ hòa quyện như một bản tình ca cũ – dịu dàng, sâu lắng, khiến người khác chỉ muốn đứng lặng thật lâu để cảm nhận. Không quá ngọt để gây choáng, không quá nồng để lấn át – mà là thứ hương khiến người khác nhớ hoài sau khi rời khỏi. Một loại hương có thể gợi lại cả một căn nhà, một tuổi thơ, một cảm giác \”được thương\” rất tròn đầy chỉ bằng một cái thoáng qua.

Duy – tuy vẫn chưa thể nói – nhưng đã từ lâu cậu bé nhớ mùi ba mẹ như người ta nhớ một nơi để quay về. Mỗi lần nghe cửa mở, hay mỗi lần mẹ bước vào phòng, cậu lại khẽ nghiêng đầu hít nhẹ – như thể chính hương thơm đó là bằng chứng rõ ràng nhất cho việc:

“Mình không cô đơn.”

Và trong vô thức, Duy học cách ghi nhớ:

Mùi gỗ đàn hương là “an toàn”

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.