[Rhycap] – Tiếng Lòng Của Em – Chương 7: Cậu Bé Không Nói, Nhưng Lặng Lẽ Yêu Trong Lòng – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 39 lượt xem
  • 5 tháng trước
// qc

[Rhycap] – Tiếng Lòng Của Em - Chương 7: Cậu Bé Không Nói, Nhưng Lặng Lẽ Yêu Trong Lòng

Căn phòng nhỏ sơn màu kem nhạt – một màu dịu đến mức tưởng chừng như có thể tan vào ánh nắng đang rót nhẹ qua lớp rèm trắng mỏng tang. Mọi chi tiết nơi đây đều tinh tế và êm đềm, như thể từng góc tường, từng chiếc kệ, từng món đồ đều được lựa chọn không phải bằng mắt… mà bằng tim.

Chiếc giường kê cạnh cửa sổ, ga trải màu be dịu mắt, gối loại chống dẹt để nâng niu xương đầu còn yếu mềm của trẻ nhỏ. Chăn là loại vải hữu cơ – không phải vì sang, mà vì lành tính cho làn da mỏng như cánh hoa non của một đứa bé từng chịu nhiều tổn thương. Trong không khí, thoang thoảng mùi oải hương và cam ngọt – hỗn hợp tinh dầu mẹ hay dùng để ru giấc ngủ cho con.

Duy nằm giữa không gian đó – bé nhỏ và lặng im, như một chấm câu chưa kịp thốt thành lời.

Đã bốn ngày từ khi tỉnh lại sau cơn sốt kỳ lạ. Không khóc, không quấy, không hé môi gọi ai. Cậu không nói một lời, cũng không phát ra một tiếng động. Chỉ im lặng nhìn – ánh mắt đen tròn, lấp lánh thứ ánh sáng dịu của một linh hồn đang gắng kết nối lại với cuộc sống mà chính cậu cũng chưa kịp hiểu rõ.

Mọi người trong nhà ban đầu tưởng em mệt. Rồi lại nghĩ em sợ. Nhưng càng ngày càng rõ… Duy không hề sợ. Cậu chỉ chưa biết nói gì, chưa biết phải mở miệng ra từ đâu. Giống như một người lạc giữa thế giới ồn ào, chỉ dám bước từng bước nhỏ – và luôn lùi về bên ánh sáng đầu tiên mà mình thấy tin được.

Ánh sáng đó, là mẹ.

Cậu thích được mẹ ôm, dù chẳng bao giờ chủ động. Mỗi lần được đặt trong lòng mẹ, cậu nằm yên rất lâu – không nhúc nhích, không tìm cách thoát ra. Cánh tay nhỏ buông thõng, đầu tựa nhẹ lên vai bà, như thể tìm một nhịp tim để tự điều chỉnh lại nhịp sống trong người mình. Không phải kiểu bám riết lấy, cũng chẳng là kiểu ôm lại siết chặt. Nhưng rõ ràng là… cậu cần.

Có những lần mẹ tính đứng dậy đi lấy khăn, mà vừa dịch người nhẹ thôi, đôi mi của Duy đã run run – không khóc, không nhăn mặt, nhưng cái nhíu mày khẽ kia đủ khiến bà ngồi xuống lại ngay lập tức.

Mỗi đêm, cậu đều ngủ thiếp trong lòng ai đó. Lúc là mẹ, lúc là ba, khi thì một trong ba người anh trai thay phiên nhau kể chuyện nhỏ to. Cậu không phản ứng nhiều – chỉ nằm nghe, đôi lúc chớp mắt. Nhưng có đêm, khi mẹ giả vờ ngủ, bà cảm nhận được cái cách con khẽ nghiêng đầu về phía mình, như đang… nghe tim bà đập.

Và trong khoảnh khắc đó, bà biết – đứa trẻ này, dù chưa nói được gì, nhưng đang sống. Và đang mở lòng… chậm thôi, nhưng chắc.

Duy là một mầm non mọc lại giữa mảnh đất từng cằn khô vì bão tố. Em không cần ai tưới quá nhiều lời hứa, chỉ cần một chút nắng thật vừa, một chút nước đủ ấm, và một nơi không ai nhổ rễ mình đi.

Và phòng ngủ màu kem nhạt, cùng những hơi thở yêu thương không lời… chính là nơi đó.

—————-

Chiều hôm ấy, mọi thứ đều nhẹ. Nhẹ như gió thổi qua rèm, như ánh nắng chạm vào da, như mùi khăn ấm còn vương mùi nước ấm và nỗi lo không nói thành lời.

Mẹ ngồi ở mép giường, dáng ngồi cẩn trọng như sợ dịch mạnh sẽ làm chao nghiêng thế giới bé nhỏ đang nằm yên trước mặt. Bà nhúng khăn vào bát nước, vắt thật nhẹ, rồi đưa tay lau trán cho Duy. Động tác quen thuộc mà mẹ nào cũng từng làm – nhưng với bà lúc này, nó mang theo cả một lời cầu nguyện thầm lặng:

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.