Trong phòng khách ấm cúng, ánh đèn vàng hắt nhẹ lên bức tường có treo vài bức tranh gia đình từ khi các con còn nhỏ. TV vừa tắt sau đoạn kết của tập bốn. Không ai nói gì ngay lập tức. Cả căn phòng chìm trong một thứ không khí lặng lẽ, nhưng không hề ngột ngạt. Đó là sự lặng im đầy cảm xúc – thứ chỉ xuất hiện khi người ta vừa chạm đến một điều gì thật sâu trong trái tim.
Mẹ của Duy, vẫn giữ tư thế ngồi thẳng, tay cầm ly trà đã nguội từ lúc nào. Nhưng bà không để ý. Đôi mắt vốn sáng trong và dịu dàng, nay dường như ánh lên một làn nước mỏng, nhòe đi hình ảnh cuối cùng của Duy đang giơ bức vẽ lên máy quay. Dù đã quen với tính cách lặng lẽ và nội tâm của con, nhưng việc được chứng kiến con mình bày tỏ những điều trong lòng – dù là thông qua giấy vẽ, nét mặt, hay ánh mắt – khiến trái tim người mẹ như bị chạm nhẹ, run rẩy.
– Cái bé con này… – bà khẽ thốt lên, như đang tự nói với chính mình. Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên gò má Duy trong ảnh, ánh mắt bà nhìn con không chỉ là của một người mẹ, mà là của một người bạn đồng hành, một tri kỷ tinh tế trong hành trình cảm xúc.
Bà quay sang chồng, và bất ngờ cảm nhận được bàn tay ông Hoàng đang siết lấy tay mình. Ông vốn không phải người hay thể hiện cảm xúc, càng không thường nói lời khen ngợi. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy con trai út – đứa trẻ luôn im lặng, luôn ở một thế giới riêng – dám đưa tay ra vẽ một “tương lai không tối”, ông cảm thấy lòng mình dịu lại. Một niềm tự hào lặng lẽ, như một mạch nước ngầm, đang len lỏi qua từng khe đá trong lòng ông.
– Bé con lớn rồi, phải không em? – ông hỏi nhỏ, không nhìn vợ, chỉ nhìn thẳng vào màn hình đen đã tắt. Câu hỏi ấy không cần trả lời. Chỉ là một lời thở than nhẹ, nhưng đầy mãn nguyện.
Anh ba Tú, người luôn là “sóng radio cười” trong nhà, cũng bỗng im bặt một lúc lâu. Anh không cười phá lên như mọi khi, không pha trò. Tú chỉ lặng lẽ nhìn tấm giấy mà Duy giơ lên trên TV rồi quay sang mẹ:
– Mẹ à, hôm bữa con thấy Duy ngồi cắt giấy cả buổi trưa đó. Hóa ra là để chuẩn bị cho cái tấm đó…
Anh lặng người, rồi khẽ gật đầu, như thể đang tự công nhận một điều gì. Tú chưa từng nghi ngờ sự thông minh và nhạy cảm của em út, nhưng hôm nay là lần đầu tiên anh thấy những suy nghĩ đó được thể hiện ra đẹp đến vậy. Nhẹ nhàng, âm thầm, mà đầy sức nặng.
Anh tư Sơn, người gần gũi với Duy theo cách rất riêng, vẫn không nói gì. Anh dựa người ra sau ghế sofa, khoanh tay, đôi mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không nơi TV vừa phát hình. Có lẽ trong đầu anh đang tua lại từng khoảnh khắc: ánh mắt của Duy, nét mặt khi cậu cười, cái cách cậu nắm lấy tay Quang Anh… Những điều nhỏ nhặt ấy với người ngoài thì thoáng qua, nhưng với Sơn – là từng dấu hiệu mà anh đọc được, hiểu được, và khắc vào tim.
– Duy thật là một bé con tuyệt vời! – Sơn nghĩ thầm. Nhưng trong lòng anh, câu nói ấy không chỉ đơn thuần là khen ngợi. Mà là một lời hứa – rằng dù có chuyện gì xảy ra, dù Duy có “không nói” hay “không thể nói”, thì vẫn sẽ có anh trai ở đó, nhìn thấy, hiểu được, và bảo vệ.
Ngồi hơi chếch về phía sau, ở chiếc ghế gần cửa sổ, Trường Sinh – người anh hai ít khi lên tiếng – vẫn giữ nguyên tư thế khoanh tay, mắt nhìn thẳng vào màn hình đã tắt. Anh không chớp mắt trong suốt những phút cuối chương trình. Và dù ánh đèn trong phòng không chiếu hẳn vào mặt, mọi người đều có thể thấy đôi chân mày anh khẽ chau lại, rất nhẹ.