[Rhycap] – Tiếng Lòng Của Em – Chương 50: Đưa Cơm Cho Cha – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 14 lượt xem
  • 5 tháng trước

[Rhycap] – Tiếng Lòng Của Em - Chương 50: Đưa Cơm Cho Cha

Lịch trình hôm đó không hối hả. Không có máy quay, không có kịch bản, chẳng cần chuẩn bị đạo cụ hay căn dặn trước điều gì. Chỉ là một buổi sáng bình thường – nhưng với hai đứa nhỏ, đó lại là một ngày đặc biệt.

Vì có người cần được ăn trưa.
Và có hai đứa trẻ được tin tưởng để mang bữa cơm ấy đến tận tay.

Cha của Duy và cha của Quang Anh – hai người đàn ông được nhắc đến với tất cả sự kính nể trong giới kinh doanh, quyền uy đến mức chỉ cần một ánh mắt cũng đủ khiến người lớn xung quanh dè chừng. Nhưng hôm nay, họ lại là “người nhận cơm trưa” của hai cậu nhóc bé nhỏ.

Buổi sáng ấy, trong hai ngôi nhà khác nhau, hai người mẹ giống nhau đến kỳ lạ: nhẹ giọng, tinh tế, nhưng ánh mắt lại nghiêm như thể mọi thứ đều đã được sắp đặt từ trước. Hai hộp cơm được chuẩn bị chỉn chu – một là thịt kho trứng, một là canh rong biển cùng cơm trắng thơm nức. Gói ghém cẩn thận, khăn buộc chặt, rồi hai cậu con trai được gọi lại.

– Mang cơm đến cho ba nghen. Đừng để nguội.

Câu dặn dò tưởng như nhẹ nhàng ấy lại không cho phép cãi lời. Và thế là hành trình bắt đầu – không có tiếng động cơ xe quay, không có ê-kíp đi theo sau, chỉ có tiếng bước chân xen lẫn tiếng trò chuyện nhỏ nhẹ giữa hai đứa nhỏ. Một ngày bình thường. Một nhiệm vụ giản dị. Nhưng lại khiến tim ai đó rung lên lặng lẽ.

Vì đôi khi, lớn lao nhất không nằm ở những điều to tát, mà ở chính sự tin tưởng âm thầm.

Một hộp cơm, một lời dặn, một cái gật đầu – vậy là đủ để bắt đầu một hành trình.

—————-

Chiếc xe đen bóng lăn bánh rời khỏi cổng, yên ả như một nhịp thở dài. Trong xe, Duy ngồi bên cửa sổ, ôm chặt hộp cơm được gói bằng chiếc khăn tay mẹ thêu – từng mũi kim là một mảnh dịu dàng. Cậu bé khẽ nghiêng đầu, để ánh nắng lướt qua tóc, rồi lặng lẽ nhìn sang

Quang Anh – người anh đồng hành đang cúi xuống, cẩn thận cài lại chiếc nơ nhỏ cho hộp cơm bên cạnh, động tác chậm rãi như thể đang gói cả yêu thương vào từng nếp gấp.

Ánh mắt hai đứa chạm nhau. Không cần nói. Chỉ cần cười – là hiểu rằng mình đang đi cùng nhau.

Tòa nhà văn phòng hiện ra như một khối thép khổng lồ giữa trời – lạnh, cao, và nghiêm. Nhưng rồi, hai cậu bé xuất hiện như hai vệt nắng len vào một bức tranh xám – nhẹ tênh, không phô trương, nhưng không ai có thể không để ý.

Duy bước trước. Tay không run, nhưng ánh mắt có phần e dè – kiểu dè dặt của những đứa trẻ lần đầu bước vào thế giới người lớn. Quang Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai Duy. Một cái chạm không ồn ào nhưng vững chắc, như đang nói:

– Anh ở đây. Đừng lo.

Cánh cửa phòng họp mở ra.

Không tiếng động lớn, nhưng cả căn phòng như khựng lại trong một nhịp thở.

Hai người đàn ông – ông Hoàng và ông Nguyễn – đang mải mê giữa tài liệu và chiến lược, đồng loạt ngẩng lên.

Trong khoảnh khắc, mọi cuộc trao đổi ngưng lại.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.