Trên sóng truyền hình trực tiếp quốc gia, một chương trình mới ra đời, lặng lẽ nhưng đầy dịu dàng, mang tên “Cùng Em Khám Phá Thế Giới.”
Không ồn ào như một cuộc thi, không hào nhoáng như sân khấu biểu diễn, chương trình như một cơn gió mát lướt qua mùa hè, mang theo lời thì thầm nhẹ tênh:
“Chúng ta ở đây, để lắng nghe em.”
Đây không phải là sân chơi để tranh đua hay thể hiện bản thân theo cách người lớn mong muốn. Chương trình được tạo ra chỉ để lắng nghe – lắng nghe những điều chưa từng được nói ra, những cảm xúc chưa từng được gọi tên, những câu chuyện mà người lớn vẫn thường bỏ quên giữa nhịp sống vội vàng. Ở đó, mỗi đứa trẻ được nhìn nhận như một thế giới độc lập, với suy nghĩ riêng, giấc mơ riêng, và cả nỗi buồn riêng – dù nhỏ, vẫn là nỗi buồn thật sự.
Chương trình phát sóng theo mùa – mỗi mùa là một hành trình khám phá một thế giới mới, một cánh cửa mở ra những điều nhiệm màu đang ngủ yên trong tâm hồn các em.
Mùa đầu tiên – “Em Là Ai Trong Thế Giới Này?” – là hành trình nhẹ nhàng nhưng sâu sắc giúp các em bắt đầu đặt câu hỏi về chính mình. Không còn là những áp lực “phải biết mình muốn gì”, mà là những cuộc đối thoại nho nhỏ, chân thành: “Con là ai?”, “Con thích gì?”, “Nếu con là một cơn gió, con sẽ bay về đâu?”
Mỗi tập như một tấm gương trong, phản chiếu tâm hồn các em không qua lăng kính của thành tích hay kỳ vọng, mà bằng ánh sáng nguyên sơ của chính nội tâm. Đó là mùa của những cái gật đầu, những ánh mắt lặng thinh, và cả những nụ cười vỡ òa khi một đứa trẻ nhận ra:
“À, thì ra con được phép là chính con.”
Và sau những bước chập chững đầu tiên ấy, mùa hai đã được gọi tên bằng tất cả sự trân trọng và thấu cảm: “Lắng Nghe Trái Tim Bé Nhỏ.”
Nếu mùa một là tiếng gọi đầu đời để nhận ra bản thân, thì mùa hai là nơi các em học cách lắng nghe tiếng nói bên trong mình – nơi những xúc cảm được nhìn thấy, được gọi tên, và được yêu thương. Không còn là những câu hỏi về bản thân nữa, mà là những cuộc trò chuyện với trái tim – về nỗi buồn, về niềm vui, về cả những điều chưa từng dám nói ra thành lời.
Không có sự ganh đua nào ở đây. Không có giám khảo. Không bảng điểm. Không ai so sánh. Chỉ có sự hiện diện, sự yêu thương và lắng nghe không điều kiện. Mỗi tập là một chương nhỏ trong cuốn nhật ký lớn của tuổi thơ – nơi các em được thỏa sức là chính mình.
Tập mở màn, “Mình đang cảm thấy gì thế nhỉ?”, chương trình nhẹ nhàng dẫn dắt các em nhận diện cảm xúc – không phải để phân tích, mà để gọi tên. Buồn, vui, giận, cô đơn, lạc lõng… Những điều ấy không còn là mớ hỗn độn khó hiểu nữa, mà trở thành những cánh cửa dẫn về trái tim.
Sang tập hai, “Viết thư cho trái tim mình”, là lần đầu tiên nhiều em nhỏ cầm bút viết xuống điều mà mình chưa từng dám nói. Những dòng chữ nguệch ngoạc, đôi khi sai chính tả, đôi khi chẳng thành câu… nhưng lại thành thật đến nỗi khiến cả khán phòng lặng đi. Những lá thư ấy không gửi cho ai, chỉ gửi cho chính mình – như cách người ta gói ghém một phần tuổi thơ và đặt nó yên lành trong ký ức.


