[Rhycap] – Tiếng Lòng Của Em – Chương 3: Tiếng Máy Móc Định Mệnh – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
  •  Avatar
  • 62 lượt xem
  • 5 tháng trước

[Rhycap] – Tiếng Lòng Của Em - Chương 3: Tiếng Máy Móc Định Mệnh

Trong bóng tối sâu thẳm – nơi thời gian như ngừng lại, nơi cái chết chưa kịp lạnh nhưng sự sống đã len vào từng khe nứt – có một âm thanh vang lên. Không phải tiếng mưa gõ lộp bộp trên mái tôn rách. Không phải tiếng chân người lướt qua trong vội vã, chẳng buồn ngoái nhìn.

Không phải tiếng khóc – vì đã quá lâu rồi, Nó quên mất cách để khóc.

Mà là…

Một tiếng “ting”.

Rất nhỏ. Rất nhẹ.

Nhưng vang vọng như nhịp đầu tiên của một trái tim được lên dây cót lại sau bao năm ngừng đập. Như tiếng chuông đầu tiên trên một chuyến tàu vượt thời gian. Như một sự thức tỉnh, mơ hồ mà đầy khẩn thiết.

Thứ âm thanh ấy không vang lên ngoài tai – mà vang lên trong lòng, như được gửi đến tận sâu trong tầng hồn đã gần mục rữa.

“Hệ thống tái sinh khởi động.

Trạng thái linh hồn: tổn thương nặng, đang phục hồi.”

Một chuỗi ánh sáng vụt qua phía sau mí mắt khép hờ, không chói gắt mà ấm áp, dịu dàng. Giống như ai đó đang lặng lẽ nhóm lửa trong căn phòng lạnh giá đã lâu không người bước tới.

Linh hồn Nó – vốn đã quắt queo vì cô đơn, vì oán hờn và sợ hãi – giờ như một hạt giống khô khốc bắt đầu nứt vỏ, lặng lẽ hút lấy sự sống từ đâu đó xa xôi.

Cơ thể vẫn nằm đó – bất động, lạnh ngắt, ướt đẫm. Nhưng ở một tầng sâu hơn của hiện thực, linh hồn Nó đang được nâng lên. Nhẹ. Mơ hồ. Như một cánh bồ công anh trôi giữa cơn gió không ai thấy.

“Xác định nguồn dữ liệu tái tạo…”

“Tìm kiếm thế giới thích hợp…”

“Truy cập vào chuỗi thời gian phù hợp…”

Giọng nói ấy – không nam, không nữ – chỉ là một âm sắc trong trẻo như tiếng chuông gió giữa chiều xuân, lướt qua tai Nó, khiến trong cõi tối tăm ấy lóe lên một điều gì đó gần giống… hy vọng.

Lần đầu tiên sau nhiều năm sống như một chiếc bóng, Nó được gọi là \’linh hồn\’.

Lần đầu tiên, có một hệ thống công nhận sự tồn tại của Nó. Không còn là \”một đứa trẻ ổ chuột\”, không còn là \”nó\”, không còn là \”kẻ vô danh chết không ai biết\”.

Mà là một thực thể đang được cứu vớt.

Âm thanh máy móc, vô cảm. Nhưng với cậu, đó lại là bản nhạc đầu tiên vang lên trong một kiếp sống mới – dịu dàng hơn cả lời ru, thiêng liêng hơn cả những gì cậu từng dám mơ.

Bởi vì… đó là âm thanh đầu tiên mà Nó – không, cậu bé ấy – được nghe sau một đời dài đằng đẵng, nơi không ai gọi tên.

“Bạn đã được tái sinh.”

Một câu nói ngắn, dứt khoát. Không màu mè. Không cảm xúc.

Nhưng nó chạm vào cậu như một phép màu.

Cậu mở mắt.

Tỉnh dậy.

Ánh sáng ùa vào đôi đồng tử từng chỉ quen với bóng đêm. Không chói. Không đè nén. Chỉ là một thứ ánh sáng ấm áp đến lạ lẫm, như vòng tay ai đó đang khẽ ôm lấy linh hồn run rẩy vừa được đưa trở về từ rìa vực.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.