Thời gian ở ổ chuột không được đếm bằng ngày tháng, mà bằng những cơn đói, những lần bị đánh, và những đêm không thể chợp mắt vì lạnh.
Với Nó, ba ngày không phải ba buổi sáng và ba buổi tối. Ba ngày là một vòng lặp mơ hồ, dài lê thê như địa ngục, nơi ánh sáng và bóng tối cũng chẳng còn ranh giới. Là lúc mọi thứ trôi qua trong mù mịt, đầu óc quay cuồng, thân thể như bị giam trong một cái lồng bức bối không cửa thoát.
Sau cái ngày bị đánh đó, nó đã bị sốt. Cơn sốt kéo dài đã ba bốn ngày. Một thứ lửa âm ỉ cháy trong người Nó, không dữ dội như đám cháy, mà rình rập như tro tàn sắp bùng. Mỗi lần Nó thở ra là một làn hơi nóng dính, mỗi lần mở mắt là một vệt ánh sáng chập chờn như những bóng ma chòng chành giữa màn đêm.
Không ai biết.
Không ai buồn biết.
Và cái “không ai” ấy, thật ra không phải chỉ là người lạ.
Mà là cả thế giới.
Cái thế giới mà Nó chưa từng có cơ hội thuộc về, chưa từng được giới thiệu với ai là “đứa bé này tên là…”.
Một thế giới rộng lớn, nhưng tuyệt nhiên không có chỗ cho một đứa trẻ nhỏ xíu, bẩn thỉu và vô hình như Nó.
Nó nằm yên dưới mái tôn dột, nơi ánh nắng không thể xuyên qua vì những lớp rêu loang lổ phủ đầy, và cũng chẳng ai muốn xuyên qua để nhìn. Bên cạnh Nó là một chiếc thau nhựa lật úp, từng là vật dụng đựng nước mưa, giờ chỉ là cái bóng vô dụng nằm chỏng chơ như một tàn tích. Kề bên nữa, một chú chuột chết queo, miệng há hốc, đôi mắt trắng dã, đuôi co quắp vì ăn phải xương cá mốc.
Mùi hôi bốc lên, trộn lẫn giữa mùi phân chuột, nước đọng, xác mục và mùi cơ thể bệnh tật. Mùi ấy len vào từng ngóc ngách của ổ chuột nhưng cũng chẳng khác gì ngày thường.
Vì ở đây, mọi thứ đã quen với cái gọi là “thối rữa”. Không ai bịt mũi. Không ai phàn nàn. Vì không ai còn đủ sức để chê. Cái sống còn chưa chắc đã sạch, huống gì cái chết.
Nó nhắm mắt. Mí mắt dính bết vì bụi và mồ hôi. Hơi thở phập phồng, mỏng như tơ, chỉ cần một cơn gió mạnh là có thể cắt đứt bất cứ lúc nào. Tay Nó cứng đờ, chân run lên từng chập. Nơi khóe miệng, những vết nứt nhỏ như kẽ đá khô cằn, in hằn thời gian và tuyệt vọng.
Trong cơn mê man, Nó nghe tiếng rì rào không rõ là tiếng mưa hay tiếng rác bị gió cuốn bay. Có thể là cả hai. Hoặc cũng có thể là tiếng linh hồn ai đó thì thầm:
“Thôi ngủ đi.”
Nhưng Nó chưa ngủ. Chưa được phép.
Vì trong tim Nó, dẫu nhỏ xíu, vẫn còn một nhịp đập. Yếu ớt, nhưng kiên cường. Như chiếc lá cuối cùng còn bám lại trên cành giữa mùa giông, như chút hơi sương chưa tan trong một buổi sớm đầy khói bụi.
Không ai biết, nhưng Nó vẫn đang sống. Không ai buồn biết, nhưng Nó vẫn là một con người là một đứa trẻ với trái tim biết đau, biết sợ, và biết hy vọng.
Hy vọng, dù chỉ là một ảo ảnh mong manh giữa đống đổ nát, rằng sẽ có ai đó, một lần thôi, nhìn vào đôi mắt ấy và gọi Nó bằng tên.