Duy vừa uống xong ngụm trà cuối cùng thì mẹ đã cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cậu. Nụ hôn nhẹ như lông chim, như mùi hương hoa nhài thoảng trong gió sớm.
– Giờ mẹ giúp con rửa mặt, thay đồ rồi mình xuống ăn sáng nha? – mẹ cười, giọng dịu dàng mà ấm áp như nắng ban mai.
Duy gật đầu, ngoan đến độ chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người khác muốn ôm vào lòng mà cưng nựng mãi không buông.
Phòng tắm nằm ngay trong gian phòng ngủ rộng rãi, nơi ánh sáng len qua rèm cửa đổ dài xuống nền gỗ, in bóng những nhành cây khẽ lay trong gió. Sàn gỗ bóng loáng, màu nâu trầm nhã nhặn, đối lập nhẹ nhàng với những mảng tường màu kem êm dịu. Cả căn phòng như được phủ lên một lớp sương sớm mỏng, mịn, an yên và ấm cúng.
Mẹ cẩn thận chuẩn bị nước ấm pha hương cam chanh. Khi hơi nước bốc lên, mang theo hương thơm dìu dịu, bà mới dịu dàng dùng chiếc khăn mềm lau mặt cho Duy. Lau từng ngón tay nhỏ xíu, từng kẽ tay, kẽ chân. Gáy cậu cũng được lau thật kỹ, từng động tác nhẹ tênh như thể sợ làm cậu đau, như thể mẹ đang chăm sóc một chồi non vừa nhú trong sớm mai.
Chiếc tủ quần áo bằng gỗ lim bóng mịn mở ra, hé lộ cả một thế giới nhỏ bé nhưng tinh tế. Những bộ quần áo được treo gọn gàng, phân theo từng mùa, từng sắc độ, từng loại chất liệu. Đủ để thấy người chuẩn bị từng món đồ ấy đã yêu thương Duy đến mức nào.
Hôm nay, mẹ chọn cho cậu một bộ áo len màu bơ sữa mềm mại như bọt sữa vừa đánh, đi kèm chiếc quần nhung nâu nhạt có viền mảnh nơi ống chân. Cả bộ đồ nhẹ nhàng và dịu như màu trời trước hoàng hôn.
Sau khi thay đồ xong, Duy còn chưa kịp đặt chân xuống sàn thì đã được cha bế lên. Ông đỡ cậu vào lòng bằng hai tay chắc chắn mà cẩn thận như thể cậu là một món quà mong manh, quý giá hơn cả mọi báu vật trần gian. Ánh mắt ông nhìn cậu chan chứa thương yêu, như thể cả thế giới của ông lúc này chỉ còn đúng một điều cần bảo vệ—là nụ cười dịu dàng của đứa con bé bỏng trong vòng tay mình.
– Đi thôi, cục cưng. Xuống nhà ăn sáng với cha mẹ nào – giọng cha trầm thấp, vang nhẹ như bản nhạc đầu ngày, nghe thôi cũng thấy ấm lòng.
Duy ngoan ngoãn tựa đầu vào vai cha, để mặc thân thể nhỏ bé nằm gọn trong vòng tay rộng lớn. Từ gian phòng ngủ ấm cúng, họ rời khỏi tầng hai và bắt đầu men theo hành lang dẫn xuống phòng ăn chính.
Hành lang dài lát đá cẩm thạch xám nhạt, sắc đá mát lạnh phản chiếu ánh nắng sớm rọi vào qua những khung cửa kính sát trần. Ánh sáng trải trên sàn như dải lụa óng ánh, lung linh, lay động nhẹ mỗi khi gió thổi qua tấm rèm voan trắng. Bức tường hai bên được trang trí bằng các bức tranh sơn dầu khổ lớn, mỗi bức đều có khung chạm khắc hoa văn cổ, mang dấu ấn châu Âu thế kỷ 19.
Trần nhà vòm cao với những chùm đèn pha lê tinh xảo treo lấp lánh như những dải sao rơi giữa trời. Dọc hành lang, từng chậu cây kiểng được tỉa gọn, đặt đúng vị trí để tạo cảm giác vừa sang trọng vừa gần gũi. Cảm giác như nơi này không chỉ là nhà, mà là một nơi có thể chữa lành cả những vết thương thầm lặng trong tim.
Nhà họ Hoàng là một căn biệt thự cổ điển kiểu Pháp toạ lạc giữa khuôn viên rộng lớn như trong tranh. Bên ngoài, khu vườn bao quanh được chăm chút tỉ mỉ, với thảm cỏ xanh mướt, lối đi lát đá men theo các khóm hoa hồng và lavender đang vào mùa rực rỡ. Mái hiên giăng đầy hoa giấy, những chùm hoa màu hồng nhạt buông rủ, lay nhẹ mỗi khi có gió, như những dải lụa từ trời sa xuống.


