Sau khi trò chuyện với Kiều, Duy vẫn cứ mơ màng như người vừa rơi khỏi một giấc mơ dài mà chẳng biết đã thức thật hay chưa. Cậu ngồi thẫn thờ trên mép giường, hai bàn tay đặt lên đầu gối, những ngón tay thỉnh thoảng lại mân mê vào nhau như đang tự tìm câu trả lời ở chính làn da của mình.
Những lời của Kiều cứ như những đám bong bóng xà phòng lấp lánh, trôi nổi lơ lửng trong đầu cậu. Chúng không tan đi, mà cũng chẳng chịu rơi xuống. Đẹp đẽ thật đấy, dịu dàng thật đấy, nhưng mỏng manh đến phát bực. Mỗi khi cậu định chạm tay vào một ý nghĩ, nó lại vỡ tan ra thành muôn tia sáng nhòe nhạt, để lại trong lòng một khoảng lặng bứt rứt đến khó chịu.
Cậu thở dài, mắt hướng ra phía cửa sổ. Ánh nắng xiên xiên qua lớp rèm, rọi những vệt mờ trên sàn. Không khí trong phòng dịu lại, yên ắng đến mức nghe được cả tiếng kim giây trên đồng hồ tí tách từng nhịp.
Kiều lúc này đã quay lại bàn, nửa nằm nửa ngồi trong ghế xoay. Hắn liếc Duy, khẽ chép miệng, giọng chậm rãi mà chắc nịch như thể đang nói với một đứa em không chịu lớn:
– Rồi sẽ hiểu thôi.
Câu nói ấy vang lên nhẹ như một cú gõ đầu bằng ngón tay không đau, nhưng khiến người ta phải giật mình.
Duy mím môi, mắt cụp xuống, nhưng không trả lời. Không phải cậu không nghe, cũng không phải không hiểu… mà là, không biết nên tin vào điều gì.
Tin Kiều, người hiểu chuyện và sắc sảo nhưng luôn nói với giọng điệu nửa đùa nửa thật?
Tin Quang Anh, người dịu dàng đến mức khiến cậu thấy bản thân trở nên nhỏ bé?
Hay là… tin vào chính trái tim mình thứ đang đập loạn cả nhịp nhưng chẳng rõ đang hướng về đâu?
Cậu cứ ngồi như thế, một dáng ngồi nhỏ nhắn và lặng lẽ giữa khoảng không mềm mại của buổi chiều.
Trong lòng, một đám mây nhẹ đang dần dâng lên không mưa, không gió, chỉ là một chút xao động mơ hồ, như tiếng chuông gió khẽ lay trong ngày nắng đẹp.
Sau bữa tối, không khí trong biệt thự có gì đó là lạ. Không phải cái yên tĩnh thư thái thường ngày, mà là một sự gấp gáp ngấm ngầm như khi bầu trời chuyển màu trước cơn giông.
Mọi người đều bận rộn, bước chân vội vã vang lên đều đều trên hành lang lát gỗ.
Những tiếng trao đổi ngắn gọn, dứt khoát vang lên từng nhịp như nhấn mạnh sự khẩn trương không lời.
Súng được kiểm tra lần cuối âm thanh kim loại va chạm vào nhau nghe vừa chắc chắn vừa lạnh lẽo. Thiết bị được sạc lại, pin được thay, từng chiếc áo giáp nhẹ được vuốt thẳng và kéo dây.
Cảm giác giống như mọi thứ trong căn nhà này đang co lại, chuẩn bị bung ra theo một lệnh rút quân.
Giữa cơn nhộn nhịp ấy, Quang Anh vẫn không quên quay sang nhìn Duy. Ánh mắt hắn dừng lại một chút ngắn, nhưng sắc như lưỡi dao gọt vào trong lòng cậu một vết rạch mảnh.
– Ở nhà ngoan. Đừng có manh động, nhóc à.
Giọng điệu hắn vẫn vậy nửa như đùa cợt, nửa như cảnh cáo. Nhưng phía sau câu nói tưởng nhẹ nhàng ấy là cả một tầng lớp kiểm soát vô hình. Đôi mắt hắn, dù không nặng lời, vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh sắc lạnh thường thấy không để ai thương lượng, không cho ai phản kháng.


