[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) – Chương 87: Khó Chịu – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) - Chương 87: Khó Chịu

Sau hôm đó đêm đấu giá, tiếng súng, khói mù và ánh mắt của Quang Anh khi ôm lấy cậu lao khỏi biển người hỗn loạn mọi thứ như một cơn ác mộng rực cháy bị dập tắt bởi bình minh.

Khi đã trở về biệt thự, Duy giao lại viên sapphire cho Quang Anh theo lời dặn. Hắn nhận lấy, không nói nhiều, chỉ gật đầu khẽ và biến mất sau cánh cửa phòng làm việc. Cánh cửa ấy từ đó đóng im lìm.

Mấy ngày trôi qua, Duy gần như không còn thấy bóng dáng Quang Anh đâu nữa. Không buổi ăn sáng lơ đãng gặp nhau, không tiếng cửa mở khi hắn về khuya, cũng chẳng còn ai đến gõ cửa phòng cậu để hỏi:

“Ngủ chưa?”

Thế là Duy lại quay về những ngày tháng trôi lững lờ ngủ nướng đến gần trưa, ăn sáng muộn bằng bánh quy và kem lạnh, nằm dài trên ghế lười đọc mấy tờ tạp chí giải trí vô thưởng vô phạt.

Thỉnh thoảng lướt TikTok, chơi vài trò vô nghĩa trên điện thoại cho giết thời gian, rồi lại nằm vật ra đếm mây.

Mọi thứ rực rỡ và dữ dội của hôm trước, đột nhiên giống hệt một giấc mơ lạ đẹp, chói sáng… nhưng mơ thì vẫn chỉ là mơ.

Tỉnh rồi, thì chỉ còn khoảng lặng.

Cho đến hôm nay.

Trời nắng nhẹ. Ánh nắng xuyên qua tán cây trước cửa sổ, rọi những vệt vàng dịu dàng lên sàn nhà. Gió không lạnh, chỉ đủ để khiến màn cửa khẽ động. Mọi thứ yên tĩnh đến nỗi, ngay cả tiếng chim hót ngoài vườn cũng nghe rõ ràng từng nốt.

Người hầu gõ cửa, thông báo với giọng lễ phép:

– Cậu Quang Anh hiện đang họp dưới phòng khách. Hình như có cả cậu Kiều.

Nghe tới đó, Duy đang nằm lười biếng liền bật người dậy. Có Kiều nghĩa là có đồng minh. Cậu vốn đang muốn kéo Kiều đi chơi hoặc chí ít là lôi anh ấy ra ngồi tám chuyện vài câu cho vui nhà vui cửa.

Trong cái biệt thự này, nếu phải nói ai “đỡ mệt” nhất, thì chỉ có Kiều là hợp gu nói chuyện với cậu nhất.

Cậu thay vội cái hoodie mỏng, chải sơ mái tóc, rồi nhón chân đi xuống hành lang tầng hai nơi hành lang kính có thể nhìn thẳng xuống phòng khách bên dưới.

Nhưng vừa bước đến gần mép lan can kính, Duy khựng lại.

Ánh mắt cậu vô thức chậm rãi lướt xuống.

Phòng khách hôm nay không ồn ào. Không cười đùa. Không có sự thảnh thơi quen thuộc của những ngày họp nội bộ mà Duy từng lén nhìn từ xa. Bầu không khí lần này có gì đó nghiêm túc, gần như là nặng nề.

Mọi người đều tập trung. Tài liệu mở sẵn trên bàn. Dương đang thao tác với máy tính bảng, liên tục lia qua các số liệu. Kiều ngồi cạnh anh, mắt dán vào màn hình ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn theo nhịp suy nghĩ.

Duy đứng lặng. Tay vẫn còn đặt lên mặt kính lạnh. Gió từ giếng trời phía sau nhẹ thổi, mang theo mùi trà hoa nhài thoang thoảng. Nhưng trong lòng cậu, không khí như bị nén lại thành một khoảng đặc quánh, khó thở.

Dưới kia, cuộc họp diễn ra trong một bầu không khí mà Duy vốn không quen.

Không phải kiểu căng thẳng ngột ngạt thường thấy trong các phim hành động, mà là sự trầm ổn đến rợn ngườinơi từng cái gật đầu, từng ánh mắt đều mang sức nặng của quyền lực thật sự.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.