Đêm yên tĩnh như thể cả thế giới đang cố tình nín thở để không làm phiền một khoảnh khắc mong manh.
Ánh đèn ngủ dịu dịu từ chiếc đèn đầu giường hắt lên trần nhà, phản chiếu thành những mảng sáng ấm mờ như ánh hoàng hôn còn sót lại.
Không gian bị nhuộm bởi một thứ ánh sáng mềm và im lặng một kiểu tĩnh lặng không gây sợ hãi, mà khiến người ta chỉ muốn rúc vào trong chăn, trốn hết mọi hỗn loạn của ban ngày.
Duy nằm nghiêng bên mép giường, quay lưng về phía trong, khuôn mặt vùi một nửa vào gối.
Cậu rút người lại, cuộn tròn như một con mèo nhỏ phòng vệ, cố gắng duy trì một khoảng cách an toàn cả về thể xác lẫn tinh thần với cái người đang nằm bên cạnh.
Khoảng cách ấy chỉ chừng một gang tay, nhưng với Duy lúc này, nó như chiếc mương nhỏ ngăn đôi hai bờ tưởng gần, mà hóa ra xa vạn dặm.
Chăn mỏng phủ ngang hông, hơi thở của cậu đều đều nhưng không thật sự thả lỏng. Mỗi lần nhịp tim lệch đi một chút là cậu lại nhắc mình:
“Bình tĩnh, bình tĩnh đi… Không có gì đâu mà.”
Nhưng chỉ vài phút sau, một cánh tay dài bất ngờ vươn qua từ phía sau. Động tác không vội nhưng dứt khoát, như thể đã quá quen thuộc với việc này. Một lực kéo vừa đủ, không mạnh bạo nhưng chẳng cho cậu cơ hội phản kháng, ôm trọn cả người cậu vào vòng tay ấm áp ấy.
– Anh làm gì vậy?
Duy lập tức giãy nhẹ, xoay đầu lại lườm, giọng nhỏ xíu như thì thầm. Trong mắt ánh lên một chút ngượng, một chút cảnh giác, và cả… lo lắng.
– Cẩn thận… Lỡ chạm trúng vết thương thì sao?
Giọng cậu run nhẹ, không hẳn là sợ… mà là sợ phải quan tâm quá mức.
Quang Anh chỉ nhắm mắt, cằm tựa hờ lên đỉnh đầu cậu, giọng trầm khàn vang lên như tiếng sóng vỗ vào bờ cát mềm:
– Ngủ. Thế này mới ấm.
Gọn lỏn. Ngắn ngủi. Nhưng mang theo lực hấp dẫn không thể chống lại.
Duy trừng mắt trong bóng tối, môi mím lại. Một hồi lâu sau mới lầm bầm trong hơi thở:
– Tôi đâu phải cái túi sưởi của anh…
Giọng hờn mát, lẫn chút bất lực. Lời nói phát ra như để chống chế cho bản thân, chứ không phải để phản đối thật.
Cậu không vùng vẫy nữa. Cũng không cố rút lui. Thân người nhỏ dần dần thả lỏng, mặc cho vòng tay siết nhẹ lại, bao bọc lấy từ sau lưng.
Cả người cậu bị ôm gọn như được nhét vào một chiếc tổ nhỏ ấm áp, nơi không có gió lùa, không có tiếng ồn, chỉ có mùi bạc hà phảng phất và hơi thở đều đều sau gáy.
Ấm thật.
Nhưng lại là cái ấm khiến tim không chịu nghe lời, đập sai một vài nhịp, rồi luống cuống mãi không tìm lại tiết tấu cũ.
Cậu khẽ thở ra, dài và nhẹ. Mắt nhắm lại, tay lặng lẽ siết lấy góc chăn. Không biết từ khi nào, lòng cậu thôi chống cự. Như thể đã quen dần với việc… có một người nằm cạnh. Một người không hỏi quá nhiều, không ép buộc, chỉ lặng lẽ siết tay lại mỗi lần cậu muốn lùi ra xa.


