Cả ngày hôm nay Duy cứ ngơ ngẩn như người trên mây, như thể tâm trí cậu đang lạc vào một thế giới khác, nơi mọi thứ xung quanh chỉ là cái nền mờ mịt cho những suy nghĩ miên man.
Mọi âm thanh lọt vào tai đều trở nên lùng bùng như vọng qua một lớp bông dày, méo mó và xa xôi.
Mọi chuyển động xung quanh cậu người đi lại, tiếng cười, tiếng nói đều bị phủ lên một tấm màn trong suốt, không thể chạm tới.
Cậu ngồi lặng hàng giờ bên cửa sổ lớn ở phòng sinh hoạt chung, nhìn trời chuyển từ xanh nhạt sang cam nhạt rồi dần thành tím than, ánh nắng nghiêng nghiêng trượt xuống lớp kính như những nhát cọ mơ hồ của một hoạ sĩ mộng du.
Mọi cảm xúc đều trôi lững lờ, như thể chúng không thuộc về cậu nữa.
Cho đến khi màn đêm buông hẳn, cả biệt thự bắt đầu chìm vào sự yên ắng nhẹ nhàng, cậu mới khẽ khàng đứng dậy, rảo bước về phòng mình. Dáng đi chậm rãi, không vội vàng. Mắt lim dim, ánh nhìn lặng như nước hồ thu, phản chiếu một trời hỗn độn bên trong nhưng không ai thấy được. Mỗi bước chân đặt xuống như đè lên những dòng suy nghĩ chưa kịp gọi tên, chưa kịp phân loại chỉ biết rằng chúng đang cuộn trào.
Khi cánh cửa phòng mở ra, thứ âm thanh đầu tiên đánh thức cậu khỏi màn mộng mị chính là tiếng nước chảy rì rầm từ phía phòng tắm vọng lại.
Âm thanh ấy không lớn, nhưng vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh lặng như một sợi dây kéo cậu trở về hiện thực.
Duy dừng lại nửa bước. Chỉ cần ngửi thấy mùi trong không khí là cậu đã biết ngay người đang ở trong đó là ai.
Hương bạc hà mát lạnh phảng phất xen lẫn mùi gỗ tuyết tùng trầm ấm thứ mùi vừa khiến người ta thấy dễ chịu lại vừa mang đến cảm giác bị bao phủ như có ai đó hiện diện rõ ràng trong không gian này, không cần nhìn cũng biết.
Cậu thở ra một hơi thật nhẹ, đi thẳng tới giường, đặt mình ngồi xuống mép nệm như đã quen với sự hiện diện đó.
Kéo ngăn bàn nhỏ ra, lấy hộp dưỡng da đặt lên bàn trang điểm, rồi bắt đầu chậm rãi các bước quen thuộc… đổ toner ra bông tẩy trang, nhẹ nhàng áp lên hai má, miết từ trong ra ngoài, động tác dịu dàng như đang xoa dịu chính bản thân.
Miệng cậu thì thầm những lời vô nghĩa, như thể đang tự niệm một câu chú, cố trấn an những xao động không tên đang ngổn ngang trong lòng.
Cạch…
Tiếng cửa phòng tắm bật mở đột ngột như một nhát cắt vào khoảng không bình lặng.
Quang Anh bước ra, vẫn đang lau mái tóc ướt rũ xuống trán bằng khăn tắm.
Một chiếc khăn khác quấn hờ trên vai, và chiếc áo choàng trắng vắt lửng lơ trên người, chỉ được cột lại một nút sơ sài, để lộ vùng ngực trắng khỏe và đường xương quai xanh sắc nét.
Từng giọt nước nhỏ xuống từ đuôi tóc, lăn dài theo làn da rám nắng, men theo các đường cơ rắn chắc rồi biến mất ở nơi tấm áo choàng khép hờ.
Duy vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu chạm trúng cảnh tượng ấy trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng cũng đủ để tim cậu lỡ mất một nhịp. Bàn tay đang cầm miếng bông đột ngột run lên khiến nó lệch hẳn sang một bên má.


