‼️HƠI NHẠY CẢM CHÚ Ý ĐỌC, KHÔNG THÍCH THÌ LƯỚT QUA NHA!‼️
Thấy Duy cứ trốn tránh ánh mắt mình, Quang Anh càng cảm thấy thú vị.
Anh ngả người tựa vào lưng ghế sofa, chân bắt chéo một cách thảnh thơi, dáng điệu vừa nhàn nhã vừa mang nét gì đó lười biếng của kẻ biết mình đang ở thế thượng phong. Đôi môi khẽ nhếch, ánh nhìn lấp lánh như vừa bắt gặp một món đồ chơi mới đầy hấp dẫn.
– Lại đây, xoa thuốc giúp tôi.
Giọng anh đều đều, không cao không thấp, nhưng âm điệu lại như vừa ra lệnh, vừa trêu đùa. Không cần nhấn mạnh, nhưng từng chữ vẫn khiến người khác khó mà cãi lại.
Duy khựng lại ngay tại chỗ, đôi vai khẽ giật nhẹ như vừa bị điểm danh giữa lớp học. Cái dáng bé nhỏ ấy, đứng khựng như chú cừu con bị phát hiện đang lén trốn ra khỏi hàng. Đôi mắt cậu khẽ đảo, rồi cụp xuống. Ánh mắt của Quang Anh lúc ấy quá gần, quá rõ, khiến Duy không thể giả vờ không thấy.
Không còn cách nào khác, Duy đành bước đến, từng bước nhỏ như đang dẫm lên cát mềm. Cậu không dám nhìn thẳng, cũng không dám thở mạnh. Dáng điệu lúng túng đến đáng yêu, cứ như thể tay chân không biết để đâu cho vừa.
Thuốc mỡ đã chuẩn bị sẵn từ trước. Một lọ nhỏ bằng lòng bàn tay, nắp bạc, mùi thoang thoảng hương bạc hà và thảo dược. Duy cầm lấy nó bằng hai tay, nhẹ nhàng mở nắp, rồi quệt một lượng vừa phải lên đầu ngón tay. Cậu hít sâu một hơi, cố giữ cho lòng mình không bị bối rối.
Ngón tay cậu bắt đầu đặt lên vùng da trước ngực Quang Anh nơi có vết thương vừa được thay băng. Lớp băng trắng nằm ngay mép xương ức, phần da quanh đó hằn lên một vết tím nhạt, vẫn còn hơi sưng. Duy rất nhẹ nhàng, gần như chỉ dùng phần đầu ngón tay để chạm vào, từng cái lướt nhẹ như cánh chuồn chuồn khẽ đậu trên mặt nước.
Làn da dưới tay nóng rực. Một cảm giác ấm áp, rắn chắc, và mang theo một loại lực sống thầm lặng. Duy không dám thở mạnh, cứ thế chăm chú bôi thuốc như thể chỉ cần sơ suất một chút là sẽ khiến người kia đau thêm. Đôi mày cậu khẽ nhíu lại, ánh mắt hạ thấp, tập trung đến mức không nghe thấy cả tiếng thở đều đều của Quang Anh ngay trước mặt.
Khi vết thương trước ngực đã được xử lý xong, Quang Anh nhẹ nhàng xoay người, quay lưng lại với cậu.
Lưng anh rộng, vững chãi, là kiểu lưng của người luôn sẵn sàng che chắn cho người khác. Ánh đèn chiếu xuống làm nổi bật từng đường cơ rõ ràng, cùng với những vết sẹo nhạt đã lành từ lâu. Giữa lưng là một vết thương mới hơn, dài không quá một gang tay, đang được băng kín, phần da quanh mép băng đỏ lên vì ma sát.
Duy hơi khựng lại trong chốc lát, rồi hít một hơi nữa. Tay cậu run nhẹ khi đặt lên lưng Quang Anh, lần này không còn là cái động tác đơn thuần của người làm việc vì trách nhiệm, mà như thể đang lướt qua một thế giới lặng lẽ mà đầy sức hút.
Từng vết sẹo, từng nhịp hít thở của Quang Anh, đều như đang thì thầm một câu chuyện nào đó một câu chuyện Duy chưa bao giờ được nghe kể bằng lời.
Ngón tay cậu nhẹ nhàng di chuyển quanh mép băng, chấm thuốc lên từng điểm đỏ, từng chỗ da bị sưng. Mỗi lần tay chạm xuống, Duy lại cố gắng làm thật khẽ, như sợ gây ra bất kỳ tổn thương nào. Có một khoảnh khắc, gió từ cửa sổ lùa vào khiến cậu rùng mình nhẹ hoặc là vì lạnh, hoặc là vì quá gần.


