[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) – Chương 71: Cuộc Gặp Gỡ Không Hẹn Trước – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) - Chương 71: Cuộc Gặp Gỡ Không Hẹn Trước

Kể từ đêm hôm đó, Duy chưa gặp lại Quang Anh.

Không một lần thấp thoáng bóng dáng quen thuộc ấy trong hành lang.

Không còn tiếng bước chân nặng mà vững vang lên ngoài cửa phòng vào mỗi đêm khuya.

Không có thêm lần nào ánh mắt màu đen tuyền chạm vào mắt cậu như đang đọc hết suy nghĩ giấu trong lòng.

Không gặp, nhưng cậu luôn cảm thấy sự hiện diện của anh vẫn lảng vảng đâu đó.

Như thể… chỉ cần ngoảnh lại, anh sẽ đứng ở cuối hành lang, dựa vai vào tường, khoanh tay và nở nụ cười đầy trêu chọc.

Nhưng Duy đã quay lại rất nhiều lần và lần nào cũng chỉ là một khoảng trống lặng thinh.

Duy bắt đầu hỏi.

Ban đầu là vài câu thăm dò vu vơ, giọng nhẹ như không nhưng ánh mắt lại không giấu nổi chút chờ mong. Sau là những câu hỏi rõ ràng hơn, thường là vào buổi sáng, khi cậu tình cờ gặp người hầu lau dọn hành lang hay mang trà đến thư phòng.

Câu trả lời lúc nào cũng giống nhau, lặp lại như thể được soạn sẵn:

“Cậu Quang Anh đang ở cơ sở ngầm, xử lý triệt để chuyện của Tâm Huyết Ngọc.”

Mỗi lần nghe thấy thế, Duy chỉ lặng im.

Không gặng hỏi. Không tỏ thái độ.

Nhưng đôi mắt đen ánh nước kia lại cụp xuống rõ rệt. Ngón tay vô thức siết lấy tay áo mình như một cái neo nhỏ giữa dòng suy nghĩ đang xoáy tròn.

\”Hắn còn đang bị thương như vậy, sao có thể ra ngoài hoạt động mạnh được chứ?\”

Duy tự hỏi, môi mím lại.

Suy nghĩ ấy cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu như một nốt nhạc trầm bị mắc kẹt giữa bài giao hưởng. Một phần trong Duy muốn tin lời người hầu nói là thật rằng Quang Anh đang bận vì nghĩa vụ lớn, vì việc phải làm. Nhưng một phần khác phần bướng bỉnh, lo lắng và mềm yếu mà Duy hiếm khi thừa nhận lại thì thầm:

\”Có lẽ… hắn chỉ đang rút lui. Vào nơi kín đáo, để giấu đi vết thương chưa kịp lành. Tránh để kẻ thù nhìn thấy điểm yếu của mình.\”

Và trong sự giằng co ấy, Duy không nhận ra mình đã nghĩ về Quang Anh… nhiều đến thế nào.

Kể từ đêm hôm đó, thái độ của Duy với anh đã không còn như trước nữa.

Không còn ánh mắt né tránh lạnh lùng. Không còn đôi môi mím chặt như đang cố dựng lên một bức tường vô hình. Những câu nói gắt gỏng giờ đã lặng đi, thay vào đó là những khoảng lặng… lấp lánh một chút gì đó rất nhẹ, rất dịu.

Trong ánh mắt Duy, thứ ánh sáng cũ đã nhạt đi thay vào đó là một thứ mềm mại lạ thường. Như thể nơi sâu nhất trong tâm hồn cậu đã rung lên một nhịp, mà chính cậu cũng chưa kịp nhận ra.

Cậu vẫn sống, vẫn ăn, vẫn chơi bình thường. Nhưng thi thoảng, khi ánh chiều đổ nghiêng qua cửa sổ, cậu lại ngẩn người nhìn về phía chân trời nơi cậu chẳng rõ mình đang chờ điều gì.

Có lẽ là một bóng lưng, một giọng nói trầm thấp, hay chỉ đơn giản là một cái huýt sáo đầy trêu chọc…

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.