Bước vào căn phòng ấy, Duy ngay lập tức cảm nhận được sự khác biệt trong không khí. Những vầng ánh sáng chói lòa dội xuống những chiếc bàn lớn, tạo ra những vệt sáng lạnh lẽo. Nhưng không chỉ ánh sáng, mà sự tĩnh lặng bao trùm căn phòng này, như một chiếc lồng kính bao phủ tất cả.
Hiếu Dương Hùng đứng đó, giữa đám người, nổi bật như một con sư tử giữa đàn cừu.
Nhưng không chỉ có anh ta. Còn rất nhiều gương mặt khác những ông trùm khét tiếng mà cái tên của họ có thể khiến bất kỳ ai cũng phải rùng mình.
Một số người, Duy thậm chí còn chưa từng nghe danh. Đó là những tên tuổi không xuất hiện trên bất kỳ bảng tin hay báo chí nào, nhưng mỗi cái tên đều gắn liền với những bí mật và thị trường ngầm mà không ai dám đụng đến.
Khi Quang Anh bước vào, không khí trong phòng dường như đã bị ngưng đọng lại trong một khoảnh khắc. Cả căn phòng như thể lặng đi một nhịp, tất cả những đôi mắt bỗng chốc đổ dồn về phía anh.
Một sự tôn trọng im lặng, một sự chú ý dồn vào Quang Anh, người mà mọi người đều biết đến dưới cái tên \”Ma Vương\” vị vua của những cuộc chơi ngầm.
Ngay sau đó, từ một góc phòng, một ông trùm có giọng nói khàn khàn, nửa trêu chọc, nửa dè chừng, lên tiếng:
– Ma Vương sao mà chơi cái trò thử thách lâu thế?
Giọng ông ta vang lên như thể một câu đùa cợt, nhưng cũng ẩn chứa chút sợ hãi. Dù sao, người ta không thể không sợ một Ma Vương nổi danh như Quang Anh. Đó là một sự tôn trọng không lời, một sự dè chừng không thể phủ nhận.
Quang Anh khẽ nhếch môi, không phải một nụ cười bình thường, mà là một nụ cười giảo hoạt, tinh quái như con cáo. Anh trả lời với giọng điệu đầy mỉa mai, nhưng vẫn mang theo một chút thân thiết:
– Cừu nhỏ của tôi thích chơi mà. Để em ấy giải trí một chút, có vấn đề gì sao?
Duy không thể không trừng mắt nhìn Quang Anh, trong lòng lại thầm gào lên:
\”Thích cái đầu anh á! Không phải chính anh ép tôi chơi còn gì! Đồ đáng ghét!\”
Cậu hậm hực, cảm thấy một nỗi bực bội dâng lên trong lòng, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn theo Quang Anh tiến vào. Không thể không làm vậy, dù cậu muốn phản kháng một chút, nhưng trong môi trường này, cậu chẳng thể làm gì hơn ngoài việc tiếp tục giữ thái độ im lặng.
Cả đám ông trùm trong phòng không nói gì. Một sự im lặng đáng sợ bao trùm căn phòng. Ánh mắt của họ đều đồng loạt đổ dồn vào Duy, những ánh nhìn sắc bén, như thể từng lưỡi dao đang lướt qua cậu, xen lẫn giữa kinh ngạc, dò xét và nghi hoặc.
\”Rốt cuộc cậu nhóc này là ai…\”
\”Tại sao có thể thân cận RHYDER đến vậy…\”
\”Thậm chí dám đứng gần anh ta mà còn chưa chết?\”
Những câu hỏi không lời lặp đi lặp lại trong đầu mỗi người. Duy nhận thấy ánh mắt của những ông trùm, những kẻ từng có vô số cuộc chơi và kẻ thù trong tay, giờ đây đang được đổ dồn vào mình. Cậu cảm nhận được sự lạnh lẽo trong những ánh nhìn ấy, nhưng cũng không thể phủ nhận sự chút tò mò, một sự dè chừng khó che giấu.


