Tiếng vỗ tay dần lắng xuống, như thể một đợt sóng lớn vừa qua đi và chỉ để lại sự tĩnh lặng. Cảm giác trong không khí không còn là sự phấn khích, mà là sự lo lắng, nặng nề, giống như những cơn sóng ngầm đang chực chờ ập đến.
Cánh cửa sau lưng Quang Anh mở ra, không một tiếng động. Ánh sáng lập lòe phản chiếu lên đôi giày đen bóng loáng của người đàn ông trung niên bước vào. Bộ vest đen của ông ta toát lên sự nghiêm túc, với chiếc cà vạt đỏ rực như máu, ánh sáng chiếu lên tạo nên những đường nét sắc lạnh, như dao cắt.
Ánh mắt của ông ta không hề có chút thiện cảm, chỉ là một cái nhìn sắc lẹm, thấu suốt, khiến bất cứ ai cũng cảm thấy như bị soi mói từng ngóc ngách tâm hồn. Trên tay ông cầm một chiếc thẻ kim loại sáng loáng, lạnh lẽo đến mức như có thể cắt đứt không khí xung quanh.
Ông ta không nói một lời, chỉ cúi đầu nhẹ với Quang Anh một hành động kính nể đến mức gần như thành kính.
– Xin chào.
Giọng người đàn ông trầm đục, khàn như đã quen với những đêm dài và những ly rượu pha thuốc súng.
– Tôi là quản lý khu vực này. Cậu vừa chiến thắng vòng khởi động.
Duy hơi khựng lại. Cậu ngẩng lên, ánh mắt ngờ vực.
– Khởi động?
Cậu nhíu mày, câu hỏi chưa kịp thốt ra đã bị nuốt lại.
Người đàn ông mỉm cười, nụ cười đầy ẩn ý.
– Nếu cậu muốn… mời bước vào vòng thật sự.
Duy cảm nhận được sự thay đổi trong không khí. Giọng người quản lý lại vang lên, lạnh lùng nhưng thấm đẫm một cảm giác nguy hiểm:
– Bàn chơi này… không dành cho kẻ yếu.
– Cược không chỉ là tiền.
Cậu nhìn ông ta chằm chằm, lòng như bị thắt lại khi nghe tiếp lời ông ta:
– Cược… là bí mật, lòng trung thành, đôi khi… là chính linh hồn.
Mỗi từ trong câu nói đó như một tiếng vang sâu, khiến tất cả không gian trong căn phòng trở nên căng thẳng. Không ai dám nhúc nhích, không ai dám thở mạnh.
Cả căn phòng chìm vào im lặng, như thể mọi âm thanh đều bị dập tắt trong một không gian đặc quánh.
Quang Anh lúc này mới đứng dậy. Mọi ánh mắt trong phòng đều dõi theo anh. Anh bước đến bên Duy, đặt một tay nhẹ nhàng lên vai cậu, như thể muốn truyền đạt một sự an ủi, hoặc có thể là một sự khích lệ.
Giọng anh trầm xuống, rất khẽ nhưng rất chắc chắn, như thể anh đã chuẩn bị cho mọi thứ:
– Không sao, đi thôi, chúng ta là khách được mời đến đây mà…
Duy ngẩng đầu lên nhìn Quang Anh. Ánh mắt cậu không chứa đựng sự sợ hãi. Chỉ có ánh sáng bình tĩnh, một sự tự tin tuyệt đối thứ ánh sáng của những kẻ sinh ra để thắng, không bao giờ bị đe dọa hay gục ngã.
Cậu gật đầu, không chút do dự.
Người quản lý bật cười, tiếng cười khàn đục nhưng lại tràn đầy hào hứng, như thể ông ta đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.


