Tiếng chia bài vang lên sắc lạnh, như dao cắt ngang không gian im lặng.
Mỗi tiếng \”tách\” như một nhịp đập của thời gian, không gian xung quanh như ngừng lại, chỉ còn lại âm thanh của quân bài lật ngửa và tiếng thở hổn hển nhẹ của những người chơi.
Những con chip bạc lấp lánh ánh sáng trong bóng tối mờ ảo của phòng VIP, từng đợt sóng nhẹ nhàng dâng lên trên mặt bàn, tạo thành những tháp nhỏ, lấp lánh như những viên ngọc bị bỏ quên.
Duy khẽ nheo mắt, nhìn vào năm lá bài của mình. Những lá bài hiện lên trước mắt cậu, nhưng ánh mắt của cậu không hề phản ánh sự căng thẳng.
Cậu cúi đầu, gương mặt không lộ vẻ lo âu, nhưng sâu thẳm trong đôi mắt là một cơn sóng ngầm dữ dội, không ai có thể nhìn thấy. Cảm giác như từng sợi dây thần kinh của cậu đang căng ra, từng quyết định nhỏ cũng trở nên quan trọng gấp bội.
Mỗi lá bài cậu đang cầm trong tay đều có thể quyết định kết quả của ván đấu này, có thể thay đổi vận mệnh trong nháy mắt.
Quang Anh ngồi tựa lưng vào ghế, từ góc phòng, ánh sáng không chiếu thẳng vào gương mặt anh, nhưng đủ để làm nổi bật lên nụ cười nhàn nhạt của anh.
Không một lời chỉ dẫn, không một ánh mắt ra hiệu. Anh chỉ đơn giản là ngồi đó, tay nhàn nhã khuấy ly rượu, ánh mắt lướt qua Duy rồi lại lướt đi, không vội vàng, không ép buộc.
Duy biết rõ, Quang Anh không cần phải nói gì. Đó chính là sự tin tưởng ngầm mà anh dành cho cậu.
Mọi thứ đều được quyết định từ trước, và Duy chỉ cần chơi theo cách của mình.
Vòng 1: Khởi động.
Rồi, như một sự thay đổi vô hình trong không khí, người chia bài gõ nhẹ lên mặt bàn, và lời mời cược vang lên rõ ràng, sắc nét:
– Xin mời đặt cược.
Các đối thủ xung quanh không chút do dự, ngay lập tức ném chip vào bàn, tạo nên những tiếng vang nhỏ trong không gian im lặng.
Từng con chip từ tay họ bay lên, lăn trên mặt bàn rồi dừng lại trong những tháp nhỏ trên đó, tạo thành những núi chip đầy quyền lực.
Những ánh mắt sắc bén của họ không ngừng quét qua nhau, dò xét, đo lường, tính toán.
Mỗi người đều tính toán được mọi biến số trong trò chơi này, nhưng chẳng ai biết được Duy đang nghĩ gì.
Cậu không vội vã, không hành động như những kẻ hám lợi xung quanh.
Duy thong thả đẩy một lượng chip vừa đủ, không nhiều, cũng không ít. Số chip ấy đủ để đánh động lòng tham của những người chơi, nhưng lại không đủ để khiến họ cảm thấy quá an toàn.
Đó là sự tinh tế trong cách chơi của Duy, là sự khôn ngoan mà cậu đã luyện được trong suốt thời gian qua. Cậu biết rằng, đôi khi sự khiêm tốn là vũ khí sắc bén nhất, có thể khiến đối thủ đánh giá sai về mình.
Ánh mắt của một gã to con ngồi đối diện lóe lên khi nhìn vào số chip mà Duy đặt cược.
Hắn không thèm ngần ngại, lập tức lật ngay lá \”Thẻ Tấn Công\” một đòn tấn công trực diện, như thể muốn đè bẹp mọi thứ chỉ trong một khoảnh khắc.


