Cánh cửa phòng VIP mở ra một cách êm ái, không hề tạo ra tiếng động, chỉ là một khe hở tinh tế giữa bóng tối bên ngoài và ánh sáng rực rỡ bên trong.
Ngay lập tức, mùi nước hoa cao cấp, thoang thoảng mùi hoa nhài và gỗ đàn hương, lan tỏa trong không gian, hòa quyện với ánh đèn vàng nhạt.
Ánh sáng ấy không chói chang, mà như một làn sương mờ ảo phủ lên tất cả mọi thứ trong phòng, khiến không khí trở nên sang trọng, bí ẩn, và đầy mê hoặc.
Mọi chi tiết trong căn phòng này đều được tính toán kỹ lưỡng để tạo ra cảm giác quyền lực và đẳng cấp.
Chiếc bàn tròn ở trung tâm phòng được làm từ gỗ mun đen tuyền, bóng loáng, như thể không thể nào bị trầy xước hay thay đổi qua thời gian.
Những vân gỗ uốn lượn dọc theo bề mặt, trông như những con sóng vô hình lặng lẽ di chuyển. Bốn chiếc ghế bọc da cao cấp được đặt xung quanh bàn, với những đường khâu tỉ mỉ, mỗi chiếc ghế như một tác phẩm nghệ thuật với vẻ đẹp vừa vặn nhưng không kém phần uy nghi.
Trên bàn, quân bài được sắp xếp ngay ngắn, và những tháp chip bạc lấp lánh xếp chồng lên nhau, tạo ra những hình tháp vững chắc nhưng cũng đầy nguy hiểm, như thể chúng là những cái bẫy ngầm, đang chờ đợi ai đó đến gần và vướng vào.
Từng chi tiết nhỏ trong không gian này đều như được thiết kế để khiến người ta cảm thấy mình đang ở trong một trò chơi mà ngay từ khi bước vào, họ đã là con cờ, không thể rút lui.
Quang Anh bước vào, dáng vẻ bình thản như thể anh đã quen thuộc với từng góc cạnh của căn phòng này. Anh di chuyển nhẹ nhàng, từng bước đi như đã được tính toán sẵn, sự tự tin trong ánh mắt không hề lay chuyển.
Quang Anh không phải là người sẽ bị cuốn vào những trò chơi này, nhưng chính sự điềm tĩnh của anh lại khiến mọi người cảm thấy một sự uy nghi ngầm, một người đứng ngoài trò chơi nhưng lại kiểm soát mọi thứ từ phía sau.
Người hướng dẫn cúi đầu, hành động rất nhanh và rất chính xác, như thể đã quá quen thuộc với những vị khách đặc biệt. Ông ta thì thầm một cách kính cẩn, giọng nói vừa đủ để vang lên trong không gian yên tĩnh của phòng:
– Ngài có quyền lựa chọn tham gia hoặc chỉ quan sát. Quy định đặc biệt cho khách cấp Hoàng Kim.
Quang Anh không vội vã trả lời, chỉ khẽ gật đầu, nụ cười nhàn nhạt nở trên môi. Nụ cười ấy không mang theo sự tự mãn hay kiêu ngạo, chỉ đơn giản là một thái độ bình thản, như thể mọi chuyện ở đây chỉ là một phần của cuộc sống hàng ngày.
Một động tác nhẹ nhàng, anh đặt ly rượu lên chiếc bàn gần đó, rồi quay lại đối diện với Duy. Ánh mắt anh xuyên qua không gian mờ ảo của căn phòng, tìm kiếm Duy trong ánh sáng vàng nhạt, và một khoảnh khắc im lặng kéo dài, như thể anh đang quan sát từng phản ứng của cậu.
Anh nhìn Duy, đôi mắt sáng ngời nhưng lại rất dịu dàng, như thể ánh mắt ấy muốn gửi gắm một thông điệp sâu xa. Nụ cười của Quang Anh lúc này không còn là nụ cười nhẹ nhàng nữa, mà trở thành một cơn sóng êm ả, nhưng lại chứa đựng một sự sắc bén lạ kỳ.


