Hiếu ngồi khoanh tay, ánh mắt của hắn lướt qua từng người trong phòng, trên môi vẫn nở một nụ cười có phần mỉa mai.
Nụ cười đó, tuy chỉ là một biểu hiện nhỏ, nhưng lại mang theo một cảm giác của kẻ chơi trò chơi tâm lý tinh vi.
Giọng hắn vang lên, không quá lớn nhưng đầy ẩn ý, như thể đang muốn châm chọc tất cả những người xung quanh:
– Ồ, đánh bài hả? Hay là còn chơi trò gì khác nữa?
Giọng của Hiếu có vẻ chế giễu, như thể tất cả mọi thứ xung quanh đều không đáng để hắn quan tâm, khiến không khí trong phòng chợt căng thẳng hơn một chút.
Hùng người luôn tự tin và không ngần ngại đối đầu, quay sang Hiếu với ánh mắt sắc lạnh đầy châm biếm. Hắn cười nhếch mép, không có chút ngần ngại nào trong lời nói, giọng điệu của hắn như thể đang trêu đùa:
– Chắc là sẽ tung xúc xắc lớn nhỏ, kiểu như những con bạc thực thụ ấy.
Lời nói của Hùng đầy sự khinh miệt, như thể hắn chẳng coi việc tham gia vào các ván cược này là điều gì quan trọng. Đối với hắn, tất cả chỉ là trò chơi, và nếu phải tham gia, thì cũng chẳng có gì đáng để bận tâm.
Trong khi đó, Dương lại ngồi lặng lẽ, lưng tựa vào ghế, vẻ mặt điềm tĩnh như mọi khi, không có chút vội vã, như thể mọi thứ đều không thể làm ảnh hưởng đến anh.
Ánh mắt anh ta chỉ tập trung vào bàn, một nụ cười nhẹ cũng không thấy. Anh ta thản nhiên nói, giọng đều đều, như một người đã quá quen thuộc với mọi tình huống:
– Chơi cái nào chả giống nhau, chẳng phải trò nào cũng có chút gian lận à?
Dương không nói thêm gì, chỉ vỗ nhẹ tay lên tay ghế, như thể đang nhấn mạnh thêm vào sự thực mà anh vừa thốt ra.
Những từ ngữ của anh ta không quá gay gắt, nhưng lại khiến không khí trong phòng càng trở nên lạnh lẽo, như thể anh đã nhìn thấu tất cả trò chơi này từ lâu.
Tú và Song Luân, cả hai đều không lên tiếng, ánh mắt của họ như lướt qua từng người trong phòng, không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt. Họ ngồi đó như những cỗ máy, luôn sẵn sàng cho lệnh từ Quang Anh. Cả hai vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, như thể chờ đợi một sự thay đổi trong không khí, hoặc một chỉ thị cụ thể từ người mà họ tôn trọng nhất.
Lúc này, không khí trong phòng bắt đầu dày đặc hơn, mọi lời nói dường như chỉ là màn che phủ cho những tính toán sâu xa hơn.
Chỉ có Quang Anh là người vẫn giữ im lặng, ánh mắt không rời khỏi màn hình như thể đang suy nghĩ về những bước đi tiếp theo.
Mỗi người đều có một lý do riêng để tham gia vào cuộc chơi này, nhưng tất cả đều biết rằng chỉ có những kẻ thông minh, những người không để cảm xúc làm mờ mắt mới có thể sống sót trong cái thế giới này.
Quang Anh vẫn ngồi đó, dáng người cao lớn, ánh mắt lạnh lùng và sắc bén, không một chút dao động.
Cả không gian xung quanh dường như nhường lại cho sự tĩnh lặng đến nghẹt thở, chỉ có tiếng thở đều đều của những người xung quanh, giống như họ đều đã quen với việc đợi lệnh từ anh.


