[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) – Chương 48: Gặp Gỡ Bất Ngờ – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) - Chương 48: Gặp Gỡ Bất Ngờ

Duy đứng trước gương, đôi mắt dõi theo từng đường nét cơ thể mình.

Những vết thương trước đó, những vết sẹo đã dần mờ đi, như chưa từng tồn tại.

Nhưng cái dấu cắn mờ mờ trên cổ vẫn còn đó, khắc sâu một cách rõ ràng như một lời tuyên bố.

Đó là dấu ấn mà Quang Anh cố tình để lại, một thứ \”sở hữu\” không thể chối cãi. Chắc chắn rằng ai nhìn vào cũng sẽ nhận ra cậu không phải là một người tự do nữa.

Đó là một nhắc nhở rõ ràng từ anh, một cách mà Quang Anh khẳng định rằng Duy là của mình, không ai có thể thay thế.

Cậu nhíu mày, khịt mũi, rồi kéo cổ áo lên cao để che khuất đi dấu vết đó.

– Đồ thần kinh.

Duy thầm mắng, tự cảm thấy mình thật ngớ ngẩn khi cứ phải mang những dấu vết như vậy.

Hôm nay trời đẹp, một ngày hiếm hoi không có mây mù hay cơn giông.

Duy nghĩ mình có thể nhân lúc này ra vườn, đi bộ cho thoải mái, giãn gân giãn cốt, lấy lại cảm giác tự do.

Cậu bước ra ngoài, ngước mắt lên nhìn bầu trời trong vắt, lắng nghe tiếng gió thổi nhẹ nhàng qua cành cây. Những đoá hoa nở ven lối đi, những bước chân của cậu như thể muốn hòa mình vào cái không khí thanh bình ấy.

Nhưng yên bình đâu có dễ dàng như vậy.

Khi đi qua một góc sân, ánh mắt Duy bất chợt chạm phải một người đàn ông lạ mặt.

Hắn đứng ngay đó, giữa không gian như thể đã đợi từ lâu.

Duy hơi khựng lại, cảm giác bất an thoáng qua.

Hắn cao lớn, khoảng chừng 28, 29 tuổi, mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản và khoác áo blouse lên tay như thể vừa kết thúc một buổi làm việc.

Mái tóc được chải gọn gàng, gương mặt khá ưa nhìn thẩm chí là phải nói là đẹp tựa nhiên được điêu khắc với nụ cười tươi tắn trên môi.

Nhưng đôi mắt hắn lại khiến Duy cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, như đang che giấu điều gì mà cậu không thể gọi tên.

Hắn không vội vàng bước lại gần, mà chỉ đứng đó một cách nhẹ nhàng, đôi mắt chăm chú quan sát Duy như thể đã sẵn sàng tiếp đón cậu.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, hắn nở nụ cười thật tươi và bước về phía cậu.

– Chào cậu! Vết thương của cậu sao rồi?

Giọng nói của hắn trầm ấm, có vẻ như rất quan tâm, nhưng Duy không dễ dàng bị đánh lừa.

Duy hơi khựng lại một chút, cảm giác cảnh giác nổi lên trong lòng. Cậu lùi nửa bước theo phản xạ, sẵn sàng quan sát từng động thái của người đàn ông này.

Hắn nhận thấy sự phòng vệ của cậu, liền giơ hai tay lên, ra hiệu mình không có ý đe dọa.

– À, chắc cậu chưa biết tôi đâu.

Hắn tiếp tục, vẫn duy trì nụ cười tươi như nắng mùa hè.

– Tôi tên Bùi Anh Tú, bác sĩ riêng của cậu. Tôi là người của hệ thống chăm sóc nội bộ RHYDER.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.