‼️‼️‼️ CẢNH BÁO ‼️‼️‼️
‼️‼️‼️ CẢNH BÁO ‼️‼️‼️
‼️‼️‼️ CẢNH BÁO ‼️‼️‼️
Thời gian trôi qua một cách chậm chạp, nhưng đến tối, bầu không khí trong căn phòng sang trọng ấy lại trở nên nặng nề, dường như bị sức ép của hai linh hồn đang giằng co nhau.
Căn phòng vốn yên bình và sang trọng với ánh đèn vàng cam nhẹ nhàng chiếu rọi, giờ lại trở thành nơi chứa đựng căng thẳng và u uất, khi không gian ấy bị bao phủ bởi sự đấu tranh không ngừng của Duy và Quang Anh.
Duy biết mình không còn đường thoát.
Cậu biết rằng cho dù có gắng sức chạy trốn đến đâu cậu cũng không thể vượt qua cái lưới kìm kẹp mà Quang Anh đã giăng ra.
Nhưng trái ngược với sự sợ hãi đang vây lấy mình, cậu vẫn ngẩng đầu lên, ánh mắt đen như ngọc của cậu chạm vào mắt Quang Anh, thách thức trong đó lóe lên như một ngọn lửa kiêu hãnh.
– Anh muốn làm gì?
Duy hỏi, giọng điệu đầy sự khiêu khích.
Quang Anh bật cười.
Nụ cười của anh nhẹ như cánh hoa lướt qua làn da cậu, nhưng trong đó lại ẩn chứa sự áp chế lạnh lùng, khiến Duy cảm thấy như thể chính làn gió ấy cũng đang gánh chịu sự đè nén từ anh.
– Phạt cậu.
Quang Anh nói, giọng trầm đục nhưng rất rõ ràng.
– Vì tội tự ý bỏ trốn.
Không một lời cảnh báo, Quang Anh cúi xuống, tay lạnh lẽo chạm vào da Duy như một cái bóng, nhưng lại mang theo sức nặng như muốn đóng đinh từng chiếc xiềng xích bằng vàng vào cơ thể cậu.
Mọi phản kháng của Duy đều trở nên vô nghĩa khi anh áp bức cậu vào chiếc giường mềm mại, nơi sự tự do không còn tồn tại.
Cậu cố gắng chống tay lên ngực Quang Anh, nhưng đôi tay của anh mạnh mẽ như thép, nắm chặt cổ tay cậu, ấn mạnh lên đỉnh đầu, khiến cậu không thể động đậy.
Ánh đèn vàng cam từ chiếc đèn trên trần hắt bóng xuống, hòa vào nhau, tạo thành một không gian mờ ảo.
Bóng của họ quấn lấy nhau không còn ranh giới, không còn phân biệt, chỉ còn lại sự trói buộc lẫn nhau trong cái không gian không thể thoát ra.
Quang Anh không hề vội vàng, chỉ nhẹ nhàng ghé sát tai Duy, hơi thở của anh ấm áp nhưng lại mang theo một sự đè nén khó tả, như thể muốn chiếm đoạt cả không gian xung quanh.
– Em biết không, Duy…
Giọng anh trầm thấp vang lên ngay bên tai cậu.
Duy cố gắng không để mình run rẩy, nhưng lại không thể ngừng cảm nhận được sự đe dọa từ anh.
Cậu vẫn ngẩng cao đầu, ánh mắt ngập ngụa nước mắt nhưng không để lộ sự yếu đuối, cắn răng chịu đựng từng cơn đau nhói trong lồng ngực.
– Một khi đã lọt vào mắt tôi… thì cả đời này, không còn khái niệm “bỏ đi” nữa đâu.
Quang Anh tiếp tục, giọng nói anh nặng trĩu như một lời nguyền.


