[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) – Chương 42: Trong Vòng Tay Quen Thuộc – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) - Chương 42: Trong Vòng Tay Quen Thuộc

Một tuần…

Bảy ngày…

Một trăm sáu mươi tám giờ trốn chạy…

Duy co ro trong một góc thành phố, lẩn trốn như một con thú hoang giữa đồng hoang cỏ cháy, nơi không ai biết đến, nơi sự sống mong manh như một làn sóng vỡ vụn, chỉ cần một cú sảy chân, tất cả sẽ bị nhấn chìm.

Đêm về, cậu thả mình vào những bóng tối mù mịt, nơi sự yên tĩnh như dồn ép mọi cảm giác, không có ai ngoài bản thân cậu. Không có ai ngoài những vết thương dần dần lan ra trên cơ thể.

Vết thương trên tay đã bắt đầu kéo màng máu, làn da cậu đã rỉ rả và đau đớn.

Cơn đau cứ thế hành hạ cậu, nhưng Duy không cho phép mình yếu đuối.

Mỗi sáng khi tỉnh dậy, điều đầu tiên Duy làm là kiểm tra chiếc nhẫn bạc giấu trong ngực áo, chiếc nhẫn mà Quang Anh đã đấu giá cho cậu như một tín vật, một thứ mà cậu không thể từ bỏ cũng không thể hoàn trả.

Dù cho có phải chạy trốn cả đời, chiếc nhẫn vẫn là cái duy nhất cậu không thể quên.

Tay Duy run run vuốt lên bề mặt lạnh lẽo của nó, rồi lại thở dài. Cậu mím môi, đôi mắt hằn lên sự giận dữ và đau đớn.

– Đáng ghét…

Cậu lầm bầm, giọng khàn đặc vì thiếu nước, như thể lời nói của mình đã ngấm vào xương cốt.

– Tên Quang Anh chết tiệt kia còn chưa thèm ra tay…

– Thế mà lũ Quạ đã đánh hơi nhanh hơn rồi.

Cảm giác tê tái lan khắp cơ thể. Duy bắt đầu tự hỏi:

\”Chẳng lẽ… chiếc nhẫn này chính là mồi nhử? Là mùi máu câu lũ cá mập đến?\”

Cậu nhíu mày, đôi mắt dần trở nên sắc bén như lưỡi dao.

Mặc dù đã biết rõ chiếc nhẫn này chứa đựng cái gì, nhưng đến giờ cậu vẫn không thể giải mã được tất cả những gì nó có thể mang lại.

Cậu chưa bao giờ có thể nhìn thấy hết tất cả các nước đi trong ván cờ này.

Nhưng điều Duy không biết chính là, trong một ván cờ lớn hơn, chính cậu mới là con mồi ngoan ngoãn, bị vây bủa từng bước.

Và bây giờ, chỉ còn lại một lựa chọn duy nhất.

Tiếp tục chạy trốn, hay đứng lại đối diện với tất cả?

Một ngày nọ, bầu trời dần chuyển sang màu đỏ như máu.

Ánh chiều tà nhuộm cả không gian, khiến mọi thứ xung quanh

Duy trở nên u ám và đầy nguy hiểm. Cậu đứng lặng im dưới bầu trời đỏ rực, ánh sáng nhuốm màu máu phản chiếu trên những bức tường cũ nát, như một dấu hiệu của sự kết thúc.

Cánh tay cậu vẫn siết chặt con dao nhỏ trong tay một công cụ sống còn trong những giây phút này.

Con dao lạnh lẽo như nhắc nhở cậu về sự sống và cái chết, về đường sống duy nhất mà cậu có thể đi.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.