[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) – Chương 39: Cơn Bão Ngầm – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) - Chương 39: Cơn Bão Ngầm

Quang Anh ngồi một mình trong góc tối của căn biệt thự rộng lớn.

Ánh đèn vàng lờ mờ chỉ vừa đủ soi một khoảng nhỏ quanh hắn, khiến bóng dáng cao lớn ấy như hòa tan vào bóng tối, mơ hồ và lạnh giá.

Ly whisky sóng sánh trong tay, được hắn lặng lẽ xoay nhẹ từng vòng động tác chậm rãi, điềm nhiên, nhưng ẩn sâu dưới bề mặt yên lặng đó là sự toan tính đang cuộn trào như sóng ngầm.

Một ánh mắt liếc qua lạnh đến mức có thể làm đóng băng cả căn phòng.

Không cần lớn tiếng, không cần nhắc lại.

Chỉ cần thế.

Mệnh lệnh được truyền đi ngay lập tức:

– Tung tin đi.

– Hoàng Đức Duy… chính là kẻ đã phá huỷ ổ của Quạ Đen 10 năm trước.

Giọng hắn thản nhiên, âm lượng nhẹ như gió thoảng. Nhưng từng chữ một rơi xuống lại tựa lưỡi dao sắc bén, rạch một đường sâu hoắm vào cục diện thế giới ngầm đang căng như dây đàn.

Không một ai dám thắc mắc.

Không ai dám chần chừ.

Lệnh của Quang Anh là tuyệt đối.

Ngay lập tức, tin tức bắt đầu âm thầm lan ra khắp các nhánh tối như một ngọn lửa bén vào thùng thuốc súng, bùng lên dữ dội trong chớp mắt.

Bên phía Quạ Đen, thế lực vốn đã âm ỉ nghi ngờ từ lâu, bởi chiếc nhẫn bạc bí ẩn xuất hiện trong phiên đấu giá…

Nay, có thêm \”bằng chứng\” từ lời đồn được cố tình khuếch đại bởi bàn tay vô hình.

Sự phẫn nộ của chúng bùng phát như núi lửa.

Không cần xác minh.

Không cần xét hỏi.

Chỉ cần có cái tên \”Hoàng Đức Duy\” là đủ.

Giận dữ.

Điên cuồng.

Khát máu.

Chúng bắt đầu lùng sục như bầy thú hoang săn mồi, lùng tìm từng ngóc ngách, quét từng dấu vết.

Cái tên Hoàng Đức Duy lập tức được treo lên đầu bảng truy lùng.

Trong bóng tối của thế giới ngầm, gương mặt ngây thơ ấy bỗng chốc trở thành con mồi đắt giá nhất.

Kẻ từng yếu đuối cần che chở, giờ đây, đã bị đẩy vào ván bài sinh tử do chính một bàn tay lãnh khốc vẽ nên.

Và tất cả, chỉ mới bắt đầu.

Ở một nơi khác.

Duy lúc này đã lên một chuyến xe buýt đêm cũ kỹ, đang rời xa trung tâm phồn hoa rực rỡ của Minh Dạ.

Cậu lặng lẽ ngồi ghế cuối, nơi ánh đèn xe chỉ le lói mờ ảo, như để che đi sự hiện diện nhỏ bé của mình.

Chiếc mũ lưỡi trai cũ sờn được kéo thấp, gần như che khuất cả ánh mắt, chỉ lộ ra sống mũi cao gầy và phần cằm nhỏ cứng cỏi.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.