Không khí trong phòng đấu giá vẫn tiếp tục chảy trôi, nhưng với Duy, nó như đông cứng lại.
Những tiếng rì rào xì xào, những tràng pháo tay rời rạc sau mỗi món được xướng giá, cả tiếng gõ búa đặc trưng mà nãy giờ cứ đều đặn vang lên… tất cả đều trở nên mơ hồ, nhạt nhòa như thể bị ai đó xoá mờ đi bằng đầu ngón tay lạnh giá.
Mí mắt cậu nặng trĩu, đầu óc bắt đầu lạc trôi giữa những âm thanh lộn xộn của buổi đấu giá như thể chìm vào làn sương mờ của giấc ngủ nửa tỉnh nửa mê.
Duy co người lại một chút, vai cậu khẽ run lên vì cơn lạnh bất ngờ từ hệ thống điều hòa trút xuống.
Tay vẫn chống cằm, ánh mắt lim dim như đang du hành đến một thế giới khác, nơi mọi sự điên rồ kia chỉ là một vở kịch dài lê thê.
Bên cạnh, Quang Anh vẫn yên lặng, hơi thở đều đều như thể không có bất kỳ điều gì trên đời có thể khiến anh bận tâm hay xao động.
Hùng, Dương và Hiếu cũng chìm vào tư thế quan sát riêng của họ mỗi người như một mảnh ghép lạnh lẽo và sắc bén trong bàn cờ này.
Cho đến khi…
Một ánh bạc mỏng manh vụt qua như vệt trăng chạm vào mặt hồ.
Tia sáng ấy tuy mờ nhạt nhưng bén như lưỡi dao, cứa thẳng vào tiềm thức Duy, khiến cậu mở mắt ra như thể vừa bị dội một gáo nước lạnh giữa cơn mộng mị.
Được đặt trên một chiếc bục nhỏ, bên trong hộp kính vuông vức, món kế tiếp hiện ra yên lặng và khiêm nhường đến độ gần như không ai buồn nhìn kỹ.
Hộp kính không chạm khắc cầu kỳ, không có lớp nhung đỏ hay đèn rọi điểm xuyết chỉ là một khối thủy tinh trong veo, để mặc vật phẩm bên trong phơi bày trọn vẹn dưới ánh đèn trần vàng nhạt.
Một chiếc nhẫn bạc.
Không đá quý.
Không hoa văn trang sức.
Không bất kỳ thứ gì gợi nhắc đến sự xa hoa mà người ta thường đòi hỏi ở các món đấu giá đắt đỏ.
Nhưng chính vì thế, nó trở nên… nguy hiểm.
Chiếc nhẫn nhỏ, vòng tròn bạc sáng lạnh, ánh lên một màu thép cũ kỹ như thể vừa được lôi lên từ đáy hồ sau một thế kỷ bị quên lãng.
Dọc viền nhẫn là những vết khắc tay không phải loại hoa văn trang trí máy móc, mà là nét chạm của một bàn tay run rẩy, có thể là trong tuyệt vọng, hoặc có thể là trong yêu thương.
Ở chính giữa, ký hiệu kỳ lạ hiện ra. Một vòng xoáy nhỏ, đơn giản, ôm trọn lấy hình dáng một cánh chim đang sải ngang như đang bay qua một bầu trời đã mất.
Không ai cất tiếng.
Thậm chí người chủ trì cũng chỉ đứng im, như thể đang chờ phản ứng từ căn phòng hoặc từ chính ai đó đang ngồi giữa những hàng ghế tĩnh mịch này.
Và Duy, cậu không thở.
Trong khoảnh khắc đó, thời gian dừng lại.
Trái tim cậu thắt chặt, bàn tay siết lấy tay vịn ghế đến trắng bệch.