Chủ tiệc hít một hơi thật sâu, cố nặn ra bộ dạng bình thản nhất có thể.
Ông ta bắt đầu bước chậm rãi quanh căn phòng, bước chân đều đặn như kẻ đang đi trên dây giữa vực sâu mỗi bước đều phải tính toán chính xác đến từng nhịp thở.
Nụ cười trở lại trên môi ông ta nhưng lần này, nụ cười ấy không còn một chút ấm áp hay thiện chí nào.
Nó lạnh như băng, sắc như dao, và mỏng đến mức ai cũng nhìn ra đằng sau nó là một lớp sương độc đang cuộn trào.
– Thưa các vị…
Chủ tiệc lên tiếng, giọng mượt như nhung, mềm đến mức suýt làm người ta lầm tưởng là thành ý.
– Tôi chỉ là một kẻ trung gian. Một sứ giả khiêm nhường.
– Nhưng tôi cam đoan: những người đứng sau, họ… rất thật lòng muốn hợp tác.
Giọng ông ta lượn nhẹ qua căn phòng, mỗi âm tiết như một sợi dây mảnh buộc chặt không khí lại.
Một bên là nịnh bợ ngầm, một bên là tuyệt vọng cố che giấu.
Chủ tiệc dừng lại bên cạnh một chiếc bàn nhỏ, nhẹ nhàng lướt ngón tay qua mặt bàn bóng loáng, ánh đèn hắt xuống làm bóng ông ta trải dài méo mó trên nền gạch lạnh.
– Tôi biết các vị không phải những người dễ lay chuyển…
Ông ta nói tiếp, cố nhấn mạnh bằng một nụ cười gần như cầu xin.
– Nhưng buổi đấu giá tối nay… không chỉ đơn thuần là mua bán.
– Đó là lời chào. Là cách thể hiện thành ý của chúng tôi.
Từng chữ, từng chữ rơi ra, mềm mại như cánh hoa nhưng găm đầy gai độc, giấu mình khéo léo trong vẻ ngoài trơn tru.
Quang Anh ngồi yên, cằm khẽ nghiêng sang một bên, ánh mắt nheo nhẹ như đang soi từng tế bào giả dối tràn ngập trong lời nói đó.
Ánh đèn phản chiếu lên con ngươi hắn sáng, lạnh, và sắc bén như lưỡi dao gọt thủy tinh.
Hắn nhấc tay lên, thản nhiên phủi một chút bụi vô hình khỏi tay ghế, rồi ngẩng đầu, giọng nhẹ bẫng:
– Xem biểu hiện của các người…
Hắn ngừng lại, ánh mắt lướt qua từng gương mặt trong phòng như đang chọn món trên thực đơn.
– Tôi tạm… cho một cơ hội.
Người chủ tiệc hơi thở phào ra một chút nhưng chưa kịp thở trọn hơi, câu tiếp theo đã như nhát dao cắt phăng:
– Nếu tối nay… tôi vui, thì có thể… xem xét lại.
Một lời tuyên bố nhẹ nhàng, nhưng chứa sức nặng có thể nghiền nát bất kỳ hy vọng nào còn sót lại.
Hùng vẫn dựa lưng lười biếng vào ghế, tay lắc nhè nhẹ viên xúc xắc kim loại trong lòng bàn tay cười khẽ.
Tiếng cười ấy không hề vui vẻ, mà giống như tiếng bật cười của một kẻ xem trò hề rẻ tiền giữa chốn cung đình.
– Mong chờ buổi đấu giá của các người đấy.
Hắn nói, giọng kéo dài như đang dỗ dành một đứa trẻ mới tập đứng.