Nụ cười của chủ tiệc cuối cùng cũng đông cứng lại, không còn là sự gượng gạo, không còn là mặt nạ xã giao, mà hóa đá như thể mọi cơ mặt đã bị đông lạnh bởi khí áp xung quanh.
Gian phòng căng như dây đàn bị kéo quá tay, chỉ một cái chạm khẽ nữa thôi là có thể đứt tung bất cứ lúc nào.
Ông ta hít vào thật sâu, hơi thở gấp gáp đến mức lồng ngực phập phồng rõ ràng dưới lớp áo sơ mi đắt tiền. Hơi lạnh của điều hòa như xuyên qua lớp vải, bám vào từng thớ da thịt đang rịn mồ hôi.
Một tiếng thở ra khe khẽ vang lên chậm, nặng, như thể câu nói sắp được thốt ra mang theo cả một tảng đá ngàn cân đang đè lên cổ họng.
– …Chuyện này… liên quan tới mảnh đất vàng.
Giọng ông ta trầm xuống, gần như thì thào, nhưng từng chữ vẫn nghe rõ ràng giữa sự im ắng khắc nghiệt.
Câu nói ấy như giọt mực nhỏ vào ly nước trong.
Không ai phản ứng ngay lập tức, nhưng không khí trong phòng lập tức đổi màu.
Lạnh hơn.
Ngột ngạt hơn.
Mỗi người như đồng thời căng tai ra nghe, nhưng vẫn giữ vẻ mặt bất biến.
Chủ tiệc đưa mắt liếc nhẹ về phía những người ngồi quanh bàn một cái liếc tưởng chừng vô tình nhưng thực ra đã được tính toán kỹ lưỡng.
Ánh mắt ông ta dừng lại đôi chút nơi vài gương mặt quen thuộc những ông trùm tiếng tăm vang dội cả giới tài phiệt và cả những cái bóng đang ngồi khuất trong góc tối, sau tấm rèm lụa mỏng, nơi ánh sáng không chạm đến được.
Những cái bóng đó không rõ mặt, nhưng ai có mặt ở đây cũng hiểu rõ, họ còn nguy hiểm hơn những người ngồi lộ diện ngoài ánh sáng.
– Có những vị trong đây… và một số người không tiện lộ diện…
Ông ta nói tiếp, giọng đều đều nhưng không giấu được nét căng thẳng
– …họ đều ngỏ ý muốn hợp tác làm ăn với Minh Dạ.
Không khí chợt rúng động nhẹ, như một cơn gió lạnh lướt qua lưng gáy.
Và rồi, Hiếu bật cười. Một tiếng cười ngắn, khô khốc, sắc lạnh như kim loại va vào nhau trong một lò mổ. Tiếng cười ấy vang vọng khắp căn phòng, như xé toạc lớp sơn hào hải vị và lễ nghĩa giả tạo đang phủ lên bàn tiệc này.
– Hợp tác?
Hắn nhướn mày, ánh mắt chán ghét lướt qua chủ tiệc.
– Từ này giờ rẻ thế à?
Ly rượu trong tay Dương khẽ chạm xuống mặt bàn tiếng chạm rất nhẹ, nhưng âm thanh vang lên rõ mồn một giữa bầu không khí đặc quánh.
Hắn không nhìn chủ tiệc, chỉ nhìn vào khoảng không phía trước, giọng thản nhiên như đang thảo luận chuyện xem phim cuối tuần:
– Miếng đất đó sao?
– Chúng tôi cũng chỉ vì bất đắc dĩ mới nhúng tay vào.
– Nó nhỏ đến mức…