Không khí trong căn phòng lúc này đặc quánh như lớp sương mù giữa rừng rậm, thứ không khí mang theo mùi nguy hiểm, im lặng đến mức tưởng chừng có thể nghe được tiếng run rẩy của từng mạch máu dưới da.
Một loại im lặng không trống rỗng, mà được mạ vàng, nặng trịch như một khối đá quý đặt giữa lồng ngực, khiến từng hơi thở trở nên xa xỉ, đắt đỏ như thể chỉ cần thở mạnh thôi cũng có thể đánh đổi bằng một mạng người.
Tiếng “tích tắc” của chiếc đồng hồ treo tường vang lên rõ ràng đến đau tai. Âm thanh nhỏ bé đó, trong bối cảnh này, lại như một nhát dao mảnh rạch qua bầu không khí đang bị ép nén.
Tách, tách, tách… từng giây trôi qua dài như cả một bản án. Trên bàn tiệc trải khăn lụa trắng, sơn hào hải vị bày biện đủ món, từ hải sản tươi rói được bày trên đá khói mờ sương cho đến những lát bò wagyu được cắt mỏng như giấy, ánh lên sắc đỏ nâu mời gọi.
Hương thơm từ đồ ăn lan tỏa nhẹ, nhưng chẳng ai dám đưa đũa như thể chỉ một cái gắp nhầm cũng đủ để châm ngòi cho một trận đổ máu âm thầm.
Ánh đèn vàng nhạt từ những chùm đèn pha lê treo trên trần rọi xuống bàn dài, không sáng rực rỡ mà chỉ phủ lên một lớp ánh sáng âm ấm đầy kịch tính, ánh sáng của sân khấu của một vở kịch quyền lực được sắp đặt tỉ mỉ, nơi từng cái nhấc mắt cũng có thể mang nghĩa đe dọa.
Chủ nhân bữa tiệc bước vào với nụ cười nở rộng, nhưng ánh mắt vẫn không giấu được vẻ run rẩy như đang bước đi trên băng mỏng.
Ông cúi chào, động tác quá mực chỉn chu, vai khẽ gồng, tay giữ nguyên đúng một góc chín mươi độ, chuẩn mực đến mức… mất tự nhiên.
– Xin lỗi các vị khách quý, để mọi người phải đợi… thật thất lễ quá…
Giọng nói ráng giữ cho đều, nhưng dải âm ở cuối vẫn run nhẹ.
Ông vỗ tay âm thanh vang lên dứt khoát như tín hiệu kích hoạt và ngay lập tức, một hàng đầu bếp lặng lẽ tiến vào, mỗi người bưng theo một món ăn được bày biện đẹp đến mức như thể chỉ được tạo ra để nhìn, không phải để ăn.
Tôm hùm nướng bơ tỏi, gan ngỗng áp chảo, trứng cá đen, thậm chí cả món sashimi từ loại cá được vận chuyển riêng bằng chuyến bay sáng nay.
Mùi thơm ngào ngạt lan ra, nhẹ như khói trầm nhưng không ai đụng đũa. Không ai dám là người đầu tiên. Không khí lạnh đến rợn người lạnh không phải vì điều hòa, mà vì cơn rét từ ánh mắt những người quyền lực đang âm thầm cân não.
Duy thì không bị ảnh hưởng bởi điều đó. Cậu vẫn là chính mình nhỏ bé, thoải mái, và hoàn toàn không để ý đến sự căng thẳng đang siết chặt quanh bàn.
Một tay cậu bẻ miếng bánh su kem cho gọn lại trước khi đưa vào miệng, tay còn lại gắp thêm cái macaron dâu rồi bỏ thẳng vào.
Hai má phồng lên, ánh mắt lim dim hạnh phúc như mèo con được vuốt ve đúng chỗ.
Đối với Duy, thứ đang diễn ra quanh cậu chỉ là khung nền mờ nhòe. Bụng đói mới là trung tâm vũ trụ.