[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) – Chương 25: Vũ Khúc Dưới Móng Vuốt Mafia – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) - Chương 25: Vũ Khúc Dưới Móng Vuốt Mafia

Chiếc Rolls-Royce Phantom chậm rãi dừng lại trước cổng biệt thự như một con quái thú vừa hoàn tất cuộc di chuyển lặng lẽ xuyên qua lãnh thổ loài người, giờ đây đỗ lại như chờ được phép tiến vào lãnh địa của những kẻ cùng loài.

Động cơ tắt dần, tiếng gầm nhẹ trượt về im lặng như hơi thở cuối của một sinh vật sống được chế tạo từ thép, da và quyền lực. Mũi xe nhô nhẹ về phía trước, bóng đổ lên nền đá lát như một lời tuyên ngôn không thành lời:

\”Chúng tôi đến rồi\”

Ánh đèn vàng từ những chùm đèn trang trí cao vút chiếu xuống lớp sơn đen bóng loáng, tạo nên một hiệu ứng gương mờ phản chiếu đường nét lạnh lùng của người đang ngồi bên trong.

Không cần ai ra mặt, chỉ riêng phản chiếu ấy thôi đã đủ để khiến người ta đoán rằng quyền lực không nằm ở số lượng xe hay người hộ tống mà nằm ở chính thần thái có thể làm bóng tối chệch hướng khi soi tới.

Cánh cổng sắt cao quá đầu người, chạm trổ hoa văn cổ kính nhưng sắc sảo như gươm dao, bắt đầu mở ra không hề phát ra một âm thanh nào.

Sự im lặng ấy không phải vì máy móc êm ái, mà vì nơi này đã quá quen với những vị khách như vậy, những người không bao giờ cần gõ cửa vì bản thân họ chính là mật mã mở cổng.

Tường rào bên trong phủ kín cây dây leo được cắt tỉa gọn gàng đến mức hoàn mỹ, từng bụi hoa trắng cài xen vào như một lời mời gọi giả tạo thứ duy nhất trong khung cảnh này có màu sáng, như thể cố tạo ra ảo ảnh rằng nơi đây cũng từng biết đến sự dịu dàng.

Nhưng không ai tin cả. Những người đứng trong xe, ngoài xe, và cả những kẻ đang quan sát từ phía sau rèm dày ai cũng biết, nơi đây là sân khấu.

Và sân khấu thì luôn có vai, có đạo cụ, có máu dưới sàn và tiếng cười trên môi.

Hai hàng vệ sĩ đứng dọc lối vào như một bức tường sống từng người mặc vest đen đồng bộ, cà vạt chỉnh tề, vai thẳng như cột cờ ngày lễ lớn.

Kính râm che mắt dù đêm đã buông xuống đặc quánh, khiến họ trông không khác gì những con rối được lập trình để hành động ngay khi nghe tiếng \”click\” nhỏ từ ngón tay chủ nhân.

Nhưng đừng lầm tưởng. Đây không phải những vệ sĩ đứng cho đẹp. Ánh sát khí phả ra từ mỗi người họ trầm, lạnh, dày như sương đêm ngập phố cổ, khiến kẻ yếu tim thấy ngột ngạt chỉ sau vài giây đứng gần.

Cửa xe bật mở. Không có tiếng động lớn, không có tiếng chuông báo hiệu. Nhưng tất cả đều khựng lại một nhịp như thể chỉ cần bản lề cửa khẽ động, thế giới cũng phải dừng thở.

Hai hàng vệ sĩ nghiêng người cúi đầu, đồng loạt, không nhanh không chậm, vừa vặn như bản giao hưởng không lời của sự phục tùng tuyệt đối.

Động tác đó không đơn thuần là nghi lễ nó là tín hiệu, kẻ bước ra khỏi xe không phải khách, mà là chủ. Không cần giới thiệu. Không cần ánh đèn rọi tên. Không cần lời chào. Chỉ cần bước chân chạm đất và đất sẽ ghi nhớ.

Duy là người bước xuống đầu tiên.

Chiếc giày thể thao đỏ chạm nhẹ xuống nền đá granit lạnh buốt, vang lên một âm thanh nhỏ đến mức gần như không ai nghe thấy nhưng cái cách cậu bước xuống, cái dáng người gọn gàng trong bộ đồ sắc đỏ cháy lửa, lại khiến cả sân trước biệt thự như sáng bừng lên một nhịp bất thường.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.