[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) – Chương 23: Giấc Ngủ và Những Dự Đoán – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) - Chương 23: Giấc Ngủ và Những Dự Đoán

Duy ăn xong, tay cậu khẽ buông chiếc xe ò xuống mép đĩa sứ, tiếng va chạm nhỏ vang lên trong không gian tĩnh lặng như một giọt nước rơi giữa hồ mùa thu.

Cảm giác no len lỏi trong bụng cậu không khiến lòng nhẹ nhõm hơn, mà trái lại, càng khiến đầu óc trở nên nặng nề, như thể mỗi miếng bánh nuốt vào đều trộn lẫn với sự căng thẳng và uất ức chưa kịp nói thành lời.

Cậu đưa tay xoa nhẹ bụng, đôi mắt cụp xuống, hàng mi dài rủ bóng trên gò má tái nhợt. Những tiếng cười, tiếng nói vừa rồi vẫn còn văng vẳng đâu đó trong tâm trí như vết xước khó lành.

Cậu không muốn nghĩ đến nữa, không muốn nhớ đến ánh mắt của Quang Anh thứ ánh mắt dịu dàng đến vô lý nhưng ẩn chứa quyền lực lạnh lẽo khiến Duy nghẹt thở.

Sự áp đặt của hắn không cần dùng đến bạo lực, bởi ánh nhìn đó thôi cũng đủ khiến Duy không thể nào ngẩng đầu phản kháng.

Dù sợ Quang Anh, dù biết rằng việc chống lại hắn là vô vọng, nhưng trong lòng Duy vẫn còn sót lại một ngọn lửa nhỏ, âm ỉ nhưng không tắt đó là sự khao khát được tự do, được sống theo cách mình muốn, dù chỉ là một chút ít. Và chính ngọn lửa ấy khiến Duy càng im lặng, càng tránh né, như một cách cuối cùng để giữ lại phần nào quyền kiểm soát cho bản thân.

Cậu đưa mắt nhìn quanh căn phòng, ánh đèn ấm vàng phủ lên từng góc như một chiếc chăn mỏng che phủ sự thật đang rình rập.

Đôi vai nhỏ khẽ trùng xuống, thở ra một hơi thật dài. Cậu không thể trốn thoát, điều đó cậu biết rõ. Nhưng cũng không thể để bản thân bị cuốn vào cái mê cung đầy cạm bẫy của Quang Anh, nơi mà mọi bước đi đều đã được tính toán trước, và Duy chỉ là một con cờ ngoan ngoãn, bị đẩy đi theo lộ trình định sẵn.

Cậu khẽ dịch người, chạm vào tấm chăn mềm mịn được gấp gọn gàng ở đầu giường. Ánh mắt dừng lại trên những nếp gấp thẳng tắp, Duy bất giác mỉm cười nhạt.

“Đến cả cái giường này cũng như lồng son.”

Cậu nghĩ thầm…

“Đẹp đấy, nhưng vẫn là để giam giữ.”

Cậu nằm xuống, đầu chạm vào gối, cảm nhận được từng sợi vải mịn lướt qua má. Một bên tay vắt ngang bụng, tay còn lại chậm rãi kéo chăn lên ngang ngực.

Duy nhắm mắt lại, thở đều, để mặc cho tiếng thở của chính mình vang lên trong không gian tĩnh mịch như nhịp đập duy nhất còn sống động.

Trong khoảnh khắc ấy, cậu không nghĩ nữa, không suy đoán, không tính toán. Cậu để mặc mọi thứ trôi đi như dòng nước cuốn những lo lắng, giận dữ, oán trách tất cả đều tan dần trong bóng tối sau mí mắt khép lại. Thứ duy nhất còn ở lại là sự yên lặng, một sự yên lặng mong manh như giấc ngủ đến từ chối dứt khoát tất cả những giằng xé bên ngoài.

Chậm rãi, từng nhịp thở của Duy trở nên sâu hơn, đều hơn. Đôi môi khẽ mím lại, vầng trán dãn ra, đôi bàn tay nắm hờ buông lơi bên cạnh.

Và trong căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở khe khẽ như tiếng gió rì rào qua kẽ lá nhẹ, mỏng, nhưng vẫn tồn tại, vẫn kháng cự lại cả thế giới ồn ào ngoài kia.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.