[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) – Chương 21: Bữa Tiệc Máu và Cạm Bẫy – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) - Chương 21: Bữa Tiệc Máu và Cạm Bẫy

Sau bữa sáng, cái không khí tưởng chừng như sẽ êm đềm, với ánh nắng nhẹ chiếu qua cửa sổ và tiếng chim hót líu lo bên ngoài, bỗng chốc trở nên căng thẳng đến mức không thở nổi.

Cánh cửa phòng họp bật mở với một tiếng kêu nhẹ, những ánh mắt dõi theo không chỉ của Quang Anh, mà còn của những người đồng sự lạ lẫm, khiến không gian như đặc lại, chực chờ bùng nổ.

Ánh sáng xuyên qua cửa kính chiếu vào khuôn mặt anh, làm nổi bật từng đường nét kiên định, đầy quyền lực. Mọi thứ xung quanh như muốn im lặng mà chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo từ anh.

Duy thì không chịu nổi cái không khí ngột ngạt ấy. Cậu chỉ muốn chuồn êm. Không phải là lo sợ, mà là cảm thấy như đang bị giam cầm trong một cái lồng, cái không gian này chẳng khác gì một cái bẫy mà Quang Anh đã tạo ra.

Cậu nhẹ nhàng nhón chân, hy vọng không ai để ý, lùi lại về phía cửa, mong muốn có một chút không gian riêng tư, dù là ngắn ngủi.

Thế nhưng, khi Duy vừa bước một bước ra khỏi, giọng nói trầm ấm nhưng sắc lạnh của Quang Anh bỗng vang lên sau lưng, như một lưỡi dao lạnh lẽo đang cắt vào không khí.

– Đi đâu?

Duy khựng lại, tim như ngừng đập trong một khoảnh khắc. Cậu thầm nghĩ:

“Cái radar của người này là kiểu gì vậy trời…”

Mặc dù đã cố gắng đi thật nhẹ, nhưng không thể thoát khỏi sự nhạy bén của Quang Anh. Cậu nuốt nước bọt một cái, rồi quay lại, cố gắng duy trì vẻ mặt vô cảm.

– Tôi… về phòng, không liên quan gì mấy chuyện họp hành của các anh.

Quang Anh liếc qua Duy, vẻ mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt đó như thể đã chặn đứng tất cả lý lẽ trong cậu.

– Nhóc đi theo tôi. Tôi ở đâu, nhóc ở đó.

Giọng anh lạnh lùng, không một chút do dự, tựa như một lệnh từ ngai vàng.

Duy cảm thấy mặt mình nóng bừng lên. Cái cảm giác tức giận và không cam lòng dâng lên trong lòng cậu. Cậu khẽ gồng mình, quyết không để cho mình dễ dàng bị sai bảo như thế.

Mặc dù, không thể phủ nhận một điều cậu biết rõ rằng mình chẳng có quyền từ chối. Quang Anh nói thế, thì làm sao cậu có thể cãi lại?

– Tôi phải về nhà lấy đồ…

Duy vội vàng tìm lý do, cố gắng viện cớ để thoát khỏi sự kiểm soát của Quang Anh.

– Cũng đâu thể cứ ở đây hoài được…

Nhưng chưa kịp nói hết câu, Quang Anh đã nhướn mày, cắt ngang lời cậu một cách lạnh lùng:

– Đồ của cậu đã được chuyển về ngay trong đêm rồi. Giờ nơi cậu gọi là nhà… chỉ còn là một đống hoang tàn.

Duy chợt khựng lại. Cậu không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Cảm giác tức giận lại bùng lên trong lòng, nhưng cậu không nói ra lời. Mắt cậu trợn lên, mặt nóng bừng vì giận dữ, nhưng không thể phản kháng.

“Ai cho anh tự ý…?”

Duy không thốt ra lời ấy, nhưng ánh mắt thì như muốn phóng ra ngọn lửa của sự tức giận.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.