[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) – Chương 192: Trốn Thoát – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) - Chương 192: Trốn Thoát

Phòng mưa.

Một cái tên nghe tưởng lãng mạn. Nhưng chỉ khi chưa bước chân vào.

Duy bị trói vào một chiếc ghế kim loại giữa căn phòng lạnh ngắt. Trần nhà cao, trắng bệch, vô hồn. Bốn bức tường đều là gương một chiều vừa phản chiếu hình ảnh của cậu, vừa ẩn giấu những ánh mắt đang quan sát từ phía bên kia.

Rồi tiếng nước rơi.

Không phải từng giọt. Mà là từng đợt như có ai vặn mở một vòi trời, cho nước xối xả xuống đầu cậu.

Lạnh. Đâm thẳng vào da thịt như kim tiêm.

Tiếng mưa đập vào kim loại, vang lên không dứt. Đều đều. Rát buốt. Và không bao giờ ngừng.

Trên tường đối diện, hình ảnh lại hiện lên. Không phải ảnh ba chiều nữa. Mà là những đoạn ký ức bị cắt, ghép, nhào trộn.

Quang Anh… mỉm cười với một người con trai khác. Không phải Duy.

Cả hai đang đứng dưới mưa. Một cái ô đỏ. Một nụ hôn.

– DỪNG LẠI…

Duy rít lên, giọng khản đặc.

Nhưng hình ảnh cứ tiếp tục. Cứ lặp. Cứ ghim.

Rồi một đoạn khác hiện ra đoạn video giả lập Quang Anh đang đứng giữa biển lửa, nói với một giọng trầm lạnh:

“Tôi chưa từng yêu nhóc.”

Mưa vẫn rơi.

– DỪNG LẠI!

Duy gào lên, nhưng miệng run, không phân biệt được mình đang khóc hay chỉ là nước mưa.

Một âm thanh từ loa vang lên. Ngọt ngào như nhạc ru tử thần:

– Cảm giác bị thay thế… có quen không, Duy?

– Cậu nghĩ vì sao đến giờ Quang Anh vẫn không đến cứu cậu chứ?

– Vì ai cũng có thể là ‘em’… chỉ cần giống một chút là được rồi.

Gương vỡ vụn trong mắt Duy. Không phải ở tường. Mà là bên trong lòng ngực.

Tim cậu đập loạn, như muốn phản kháng. Nhưng cậu không la nữa. Không cử động.

Chỉ thở gấp. Mắt mở to. Nhìn thẳng.

Một ánh nhìn tưởng đã bị vùi chết, nhưng vẫn cháy âm ỉ.

– …Anh ấy sẽ không làm vậy. Anh ấy biết…

Nói xong, cậu nhắm mắt lại. Mặc cho mưa xối xuống. Mặc cho nước ngập áo, ngấm lạnh tận xương.

Để giữ lấy một niềm tin mỏng như sợi chỉ giữa địa ngục, nó là thứ duy nhất chưa bị đánh cắp.

Ngày nối ngày… như thể thời gian bị mắc kẹt trong một vòng lặp vô hình.

Duy ngồi đó, bất động.

Lưng tựa vào chiếc ghế kim loại lạnh ngắt, cơ thể buông thõng như búp bê bị đứt dây cót.

Ánh mắt mở trừng nhưng đờ đẫn, không còn tiêu cự, mọi liên kết với thế giới thực đã bị cắt đứt.

Hơi thở đều đặn, nông và nhạt… nó chỉ là một cơ chế sinh tồn tối thiểu còn sót lại.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.