[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) – Chương 191: Tra Khảo – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​

[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) - Chương 191: Tra Khảo

Dưới ánh đèn trắng mờ đến lạnh buốt, căn phòng như co rút lại theo từng nhịp thở mỏi mệt của thời gian.

Không dao. Không roi. Không bất kỳ dấu hiệu nào của tra tấn thể xác. Nhưng chính sự vắng mặt đó lại là hình phạt nặng nề nhất.

Duy ngồi bất động trên chiếc ghế cố định vào sàn, cổ tay vẫn còn những vết hằn do xích để lại, dù hiện tại đã được tháo ra từ lâu.

Cậu không rõ mình đã ở đây bao lâu.

Mỗi lần tỉnh dậy, chỉ thấy bức tường trắng như mới được quét vôi, trần nhà trắng nhấp nháy thứ ánh sáng rỉ điện, và âm thanh rì rì không ngớt từ các camera quay 360 độ, lặng lẽ ghi lại từng cử động từng ánh nhìn, từng cái nhíu mày, từng nhịp chớp mắt.

Không cửa sổ. Không bóng người. Không âm thanh nào ngoài nhịp tim chính mình đập đều một cách đáng sợ.

Cậu từng nghĩ sự im lặng là một trạng thái trung tính. Nhưng ở đây nó mang hình thù của sự hành hạ.

Mỗi bữa ăn được đưa vào qua khe cửa tự động. Không có tay người nào xuất hiện. Cũng không có mùi. Thức ăn được sắp xếp tinh tươm như bữa ăn mẫu trong viện nghiên cứu vô cảm, vô vị.

Cậu không biết là sáng, trưa hay tối. Chỉ biết đều đặn và điều đó khiến mọi thứ càng thêm mất phương hướng.

Thời gian không còn là khái niệm.

Chỉ có không gian trắng này, và tiếng loa.

Mỗi ngày, một lần hoặc có thể nhiều lần hơn, cậu không chắc loa sẽ bật lên, giọng nói đều đều như từ một con AI lặp lại, không chút nhấn nhá:

“Họ sẽ không đến đâu, Duy.”

“Chiếc nhẫn khiến cậu bị ruồng bỏ.”

“Ngay cả Quang Anh… cậu nghĩ hắn có đủ lý do để mạo hiểm vì một con cờ lỗi nhịp?”

Ban đầu, Duy còn bật lại. Còn la hét, còn đấm vào tường, còn chửi rủa.

Nhưng qua từng ngày từng giờ, hoặc từng phút những câu nói ấy bắt đầu không còn là âm thanh nữa. Chúng như nước nhỏ từng giọt vào vết thương đang lên mủ trong não cậu.

Chúng len vào mọi khe hở của ý thức, thấm dần, như thuốc độc tan chậm.

Cậu vẫn cố chống lại. Nhưng dần dần, những điều vô nghĩa bắt đầu xảy ra.

Cậu tưởng như nghe thấy tiếng bước chân lướt qua ngoài phòng dù không có ai. Tưởng như có cái bóng đen thoáng hiện ở góc mắt nhưng quay sang, chỉ là bức tường trắng.

Tưởng như có lúc mình cười một nụ cười méo mó mà chính cậu không hề ý thức.

Và rồi, một hôm loa bật lên thứ khiến cậu suýt gục ngã.

Không phải là lời thao túng nữa. Mà là… giọng nói.

Giọng của Quang Anh.

Méo mó. Bóp nghẹt. Như được trích từ một bản ghi âm hỏng, hoặc một đoạn thoại dựng cắt ghép từ hàng ngàn tần số khác nhau.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.