Trước khi cơn mưa nặng hạt phủ xuống thành phố như một tấm màn tang tối sầm, Minh Dạ vừa thu được một tín hiệu lạ.
Đó là những dữ liệu lập lòe phát ra từ một thiết bị liên lạc cũ đã từng thuộc về một trong những nhân vật khả nghi từng liên quan đến vụ mất tích của Duy.
Nhưng trước khi đội phân tích kịp giải mã hoàn toàn, một cuộc gọi bí ẩn xen ngang.
Không qua số tổng đài, không định vị được vị trí. Cuộc gọi xuất hiện như thể nó không thuộc về thế giới này.
Quang Anh vừa rời khỏi trung tâm chỉ huy để hít thở trong vài giây thì tiếng chuông vang lên.
Anh bắt máy. Không một lời chào, không dấu hiệu nhận dạng. Chỉ có tiếng mưa lẫn trong hơi thở đục ngầu vọng ra từ bên kia đường dây, như thể kẻ đang nói đang đứng ngay giữa tâm bão:
– Nếu muốn biết chuyện gì thực sự xảy ra… đến bến tàu bỏ hoang phía Nam.
Một câu, rồi cúp máy. Không lời giải thích. Không cơ hội truy ngược nguồn tín hiệu.
Căn phòng chìm vào im lặng sau tiếng “tút… tút…” lạnh người.
Quang Anh không đợi thêm một giây.
Anh không gọi ai đi cùng. Không để lại lời nhắn.
Anh chỉ mặc áo khoác, rút khẩu súng từ ngăn kéo, nhét điện thoại vào túi trong, và rời đi như thể đã biết trước sẽ phải đi con đường này một mình.
Trời bắt đầu đổ mưa. Từng giọt lớn như vỡ ra trong không khí, trút xuống thành phố không chút khoan nhượng.
Con đường dẫn đến bến tàu phía Nam đã hoang tàn từ lâu, từng là trạm trung chuyển hàng hóa trong thời hoàng kim, nay chỉ còn là phế tích mục ruỗng trong nỗi quên lãng.
Nhưng đêm nay, nơi ấy không còn đơn thuần là một bãi hoang.
Nó là nơi lời hứa sẽ được thắp sáng hoặc bị vùi chôn.
Mưa như trút nước xuống mái tôn gỉ sét của bến tàu phía Nam nơi từng là trạm trung chuyển hàng hóa, giờ chỉ còn là phế tích rỉ rét giữa lặng câm của thời gian.
Trong bóng mưa dày đặc, dáng người anh bước tới như cắt qua màn đêm. Bến tàu im lặng đến ghê người. Nhưng ở đó giữa sân xi măng loang nước Mặt Nạ đã chờ sẵn.
Một thân hình mảnh khảnh trong chiếc áo choàng đen, ướt sũng.
Làn da trắng nhợt hiện ra dưới chiếc mặt nạ rơi xuống đất. Là một người phụ nữ… gương mặt từng xuất hiện trong cơ sở dữ liệu mà Quang Anh vừa tra ra.
Cô ta có biệt danh là Linh Thanh, tuy nhiên tên thật lại là Trịnh Thụy Vy một đặc vụ đã bị tuyên bố “đã chết” từ mấy năm trước.
Anh không lên tiếng. Ánh mắt anh xuyên qua màn mưa, dán chặt vào người phụ nữ trước mặt như muốn nhìn thấu linh hồn cô ta. Hơi thở anh dồn dập nhưng không gấp gáp là sự bình tĩnh đáng sợ của một kẻ đã bị tổn thương đến tận cùng.
Cô ta nhấc mắt lên, chạm vào ánh nhìn đó.
– Anh đến rồi.
Giọng nói nhẹ tênh như khói thuốc vừa tan trong gió lạnh, chẳng có lấy một tia run rẩy nhưng đôi mắt đỏ hoe lại không chứa lấy một giọt nước mắt nào. Nó khô như thể đã khóc đến tận cùng trong những đêm không ai chứng kiến.