Sau nhiều ngày rượt đuổi đầy căng thẳng và kiệt sức, khi mọi người trong đội vừa tạm cho phép bản thân nghỉ ngơi đôi chút thì trời cũng vừa kịp tắt nắng.
Cả Minh Dạ chìm vào trạng thái mơ hồ giữa hoàng hôn và bóng tối, ánh sáng mờ cam le lói cuối cùng rọi qua cửa kính nhuộm màu lên mặt sàn lát đá.
Duy trở về phòng mình định bụng sẽ ngồi lại một lát để thở để gom lại những mảnh vụn đang vỡ tung trong đầu.
Nhưng ngay khi cậu vừa bước vào, một điều khiến cả hơi thở cũng phải khựng lại đã chờ sẵn.
Trên bàn làm việc nơi vốn dĩ luôn sạch sẽ, gọn gàng bỗng xuất hiện một bì thư lạ.
Màu giấy ngả vàng, không tem, không địa chỉ, không ghi người gửi. Không ai trong hệ thống an ninh phát hiện có kẻ đột nhập, không ai trong đội thấy ai mang thứ đó vào, cũng không có dấu hiệu gì trên camera.
Nó chỉ… xuất hiện.
Duy chầm chậm tiến lại, cầm phong thư lên. Tay cậu hơi run. Cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng, linh cảm được rằng bên trong là điều sẽ thay đổi tất cả.
Cậu mở ra, rút lấy một mảnh giấy mỏng được gấp gọn gàng. Nét chữ nghiêng đều, thon dài, từng đường nét như dao khía lên trang giấy, lạnh lẽo và rõ ràng đến rợn người:
“Muốn bảo vệ những người yêu thương thì đừng giữ nó.”
“Chiếc nhẫn đó không thuộc về ngươi.”
“Trả lại… hoặc chờ tất cả bị chôn cùng.”
– Mặt Nạ –
Không dấu hiệu.
Duy đứng bất động rất lâu. Mảnh giấy trên tay, ánh mắt cậu lại dán vào khoảng trống vô định trước mặt tâm trí đang rơi vào một hố sâu không đáy.
Một khoảng lặng nuốt trọn căn phòng, chỉ có ánh sáng nhợt nhạt từ chiếc nhẫn bạc trên tay là còn le lói, phản chiếu nhẹ lên khuôn mặt cậu.
Ánh sáng ấy không rực rỡ, mà mờ đục, lạnh lẽo như một lời nguyền đã bám theo từ lâu mà cậu chưa từng nhận ra.
Duy cúi đầu khẽ thì thầm, giọng lạc hẳn đi:
– Tại sao lại là tôi…? Tại sao mọi thứ cứ xoay quanh tôi…?
Bóng của cậu đổ dài trên tường. Trong tấm gương đối diện, phản chiếu không chỉ là gương mặt Duy, mà là cả đôi mắt chứa hai sắc thái đối lập một phần là bất lực không thể giấu và một phần là thứ tội lỗi đã âm thầm lớn lên, ăn mòn từng chút từng chút một.
Cậu nhớ lại tất cả những lần truy sát kinh hoàng, những khoảnh khắc cận kề cái chết, ánh mắt lo âu của Quang Anh, bàn tay run rẩy của Hiếu, những vết máu không tên trên chiến trường tạm bợ…
Không phải vì cậu làm gì sai, mà chỉ vì cậu giữ một thứ… mà chính cậu còn chẳng hiểu rõ nó là gì.
Chiếc nhẫn bạc. Một bí ẩn chưa được hé lộ. Một hồi chuông cảnh báo. Hay là khởi đầu của cái chết?


