Đêm đó kéo dài không dứt. Sau cuộc hỗn chiến tại sảnh đấu giá, cả đội rút lui theo kế hoạch khẩn cấp mang theo những dữ kiện ít ỏi nhưng đủ để bắt đầu lần dò ngược trở lại đường dây thật sự đứng sau.
Duy được đưa về trạm an toàn ngay trong đêm, trong khi Quang Anh chỉ đạo truy bắt những kẻ còn sót lại tại hiện trường.
Một trong số đó bị khống chế thành công không phải Mặt Nạ, cũng không phải người quen mặt, nhưng rõ ràng không phải dân thường.
Hắn mang trên người vũ khí được chế tác riêng, trang bị ẩn giấu chuyên nghiệp và phản ứng không giống kẻ làm thuê bình thường.
Hiếu lập tức kiểm tra toàn bộ tín hiệu liên lạc của hắn. Không có dữ liệu cá nhân, không có lịch sử thiết bị chỉ là một chiếc đồng hồ định vị rỗng không và vài mẩu giấy ghi chú bằng mã đặc biệt. Những chi tiết ấy không tạo thành câu trả lời, mà chỉ mở thêm nhiều câu hỏi.
Quang Anh quyết định đưa hắn về Minh Dạ để thẩm vấn nội bộ vì những thông tin sơ khởi cho thấy vụ đấu giá vừa qua chỉ là màn dạo đầu.
Sáng hôm sau, căn phòng giam tạm thời tại Minh Dạ phủ đầy không khí đặc quánh. Không ai nói lớn. Không ai cười. Mọi động tác đều khẽ khàng, có phần dè chừng.
Người đàn ông bị bắt một kẻ trong nhóm đột nhập giờ ngồi bất động giữa phòng.
Cổ tay hắn bị khóa bằng còng thép đặc chủng, gắn vào phần khung ghế cố định xuống sàn.
Gương mặt bầm dập ở nhiều chỗ, dấu vết rõ ràng của việc chống trả kịch liệt vào đêm trước, ánh mắt lại không hề mờ đục.
Ngược lại nó sáng lên một kiểu nhận thức lạnh lùng đang đánh giá cả căn phòng, cả những người xung quanh, đang kiểm soát chính tình thế dù đang là kẻ bị trói.
Duy đứng ngoài phòng qua lớp kính một chiều. Cậu không rời mắt khỏi tên kia.
Chiếc nhẫn bạc vẫn nằm yên trên ngón tay, ánh kim mờ nhạt phản chiếu trong ánh đèn trắng.
Phía trong phòng giam, Quang Anh ngồi đối diện kẻ bị bắt, tay không rời khẩu súng đặt trên bàn.
Hải Đăng đứng ở bên phải ánh mắt không lơ là. Hiếu theo dõi từ một thiết bị nhỏ vừa ghi âm vừa kiểm tra tín hiệu ghi hình.
Kẻ bị bắt nói rất ít. Nhưng những câu ngắn ngủi hắn buông ra lại không giống sự im lặng thụ động.
Mỗi chữ đều chứa ý đồ, được đặt vào đúng thời điểm để kích thích sự nghi ngờ, làm bật lên những dữ liệu mơ hồ mà hắn rõ ràng nắm được.
– Tôi không biết mặt Mặt Nạ.
Hắn nhếch miệng, giọng khô khốc.
– Tôi chỉ nghe lệnh từ một người…
Quang Anh không rời mắt. Anh nâng cằm hắn lên bằng chuôi súng, động tác chậm rãi nhưng đủ lực để khiến đối phương cảm nhận rõ sự đe dọa.
– Tên?
– Không có tên.
Hắn nhún vai nhẹ, giọng vẫn đều đều.


