[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) – Chương 176: Áp Sát – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) - Chương 176: Áp Sát

Sau khi trở về từ nhà kho, Đăng và Hùng Huỳnh không mất thời gian nghỉ ngơi.

Họ lập tức đến thẳng khu trung tâm điều hành, nơi hệ thống Minh Dạ đang được đặt trong tình trạng báo động âm thầm.

Những gì họ phát hiện không chỉ là một đầu mối mà là một mảnh vỡ của sự thật đã bị che giấu suốt nhiều năm.

Khi báo cáo kết thúc, căn phòng rơi vào im lặng đến ngột ngạt. Không ai lên tiếng trong vài giây, từng người đang tự đối chiếu lại mọi dữ kiện từng chi tiết nhỏ giờ đây bỗng khớp với nhau một cách khó chịu.

Trên màn hình lớn, các mảnh bản đồ số được ghép lại một đường dẫn rải rác từ vụ đột nhập ở tầng hầm, đến dấu vết bị xóa sạch ở nhà kho, rồi đến các giao dịch ẩn danh được phục hồi từ hệ thống tạm thời.

Dòng thời gian tội phạm dần rõ ràng như vết mực bị giấu dưới lớp bụi thời gian.

Ở trung tâm chiếc bàn tròn, chiếc nhẫn bạc biểu tượng gây ra cả chuỗi sự kiện nằm bất động trên khay kính.

Ánh sáng trong phòng phản chiếu lên bề mặt bạc sáng loáng của nó khiến thứ tưởng như vô tri kia như đang dõi theo mọi chuyển động trong căn phòng.

Quang Anh bước tới, khoanh tay trước ngực. Anh đứng trước màn hình, mắt quét qua từng khuôn mặt từng người và nhìn đến Duy người mang vai trò then chốt lần này đồng thời là bé con của anh. Giọng anh dứt khoát, từng từ nặng như búa gõ xuống bàn:

– Chúng ta sẽ chuyển từ phòng thủ sang tấn công. Không còn chờ Mặt Nạ ra tay.

– Từ giờ, chính chúng ta sẽ là người chọn thời điểm. Lần này, chúng ta sẽ buộc hắn phải lộ mặt.

Không khí trong phòng vẫn im lặng, nhưng đã chuyển thành sự tập trung.

Duy khẽ nghiêng đầu nhìn chiếc nhẫn, ánh mắt phức tạp không thể giấu. Một thoáng lưỡng lự trôi qua, rồi cậu thẳng lưng, giọng nhỏ nhưng kiên định:

– Tôi vẫn sẽ là mồi nhử. Nhưng lần này… tôi mang theo chiếc nhẫn thật.

Lời nói của Duy như một cục đá ném xuống mặt hồ tĩnh. Mọi ánh mắt đều quay sang cậu.

Hiếu là người phản ứng đầu tiên, cau mày ngả người ra sau ghế, giọng không giấu nổi sự lo lắng:

– Ê, cái này hơi quá rồi đó nha. Lỡ \”nó\” biết, rồi đến lúc cần… xảy ra chuyện không lường trước được thì sao?

– Lúc đó chiếc nhẫn rơi vào tay \”nó\” thật thì sao mà gỡ lại ván cờ?

An không quay đầu lại, chỉ hờ hững chống tay lên cằm, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào bản đồ chiến thuật trước mặt:

– Chúng ta đâu có ý định để hắn có cơ hội đó.

– Một khi đã vào trận, hắn sẽ không có đường lui.

Dương đẩy nhẹ ghế về phía trước, tay khoanh lại, đôi mắt trầm hẳn xuống như đang nhìn thấy điều gì ngoài khung tường:

– Với lại… nếu không dồn hắn đến sát mép vực, chúng ta sẽ không bao giờ biết được hắn là ai hoặc tệ hơn… ai đang giật dây hắn từ trong bóng tối.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.