[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) – Chương 166: Bé Con, Về Nhà Với Anh – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) - Chương 166: Bé Con, Về Nhà Với Anh

Chiếc xe lặng lẽ lướt qua đại lộ phủ đèn đêm, ánh sáng vàng vọt xuyên qua từng khung cửa sổ, vẽ nên những mảng tối sáng nhịp nhàng nhìn tựa dòng ngân hà mờ ảo giữa lòng thành phố.

Không gian bên trong khoang xe im lặng đậm đặc như một bản nhạc buồn đang chờ những phím đàn đầu tiên được gảy.

Hải Đăng ngồi cạnh bên, ánh mắt anh không rời khỏi người bên cạnh cậu trai trẻ quay mặt ra ngoài cửa kính, ánh đèn đường nhấp nháy chiếu lên từng đường nét thanh tú trên khuôn mặt cậu, tạo thành những vệt sáng mong manh như những giọt sương mai.

Cậu im lặng, không nói một lời, cũng chẳng nhìn lại. Tay cậu siết chặt lấy phần ống tay áo, như thể đó là điểm tựa duy nhất giữ cho bản thân không bị tan biến trong biển ký ức và cảm xúc hỗn độn.

Hải Đăng không thúc giục, anh chỉ nhẹ nhàng ngồi đó, thở chậm, kiên nhẫn chờ đợi.

Khi chiếc xe dần rẽ vào con đường lát đá dẫn đến căn biệt thự nhỏ nằm khuất trong bóng cây, không gian xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh hơn, như cũng đang hồi hộp đón chờ khoảnh khắc sắp tới.

Căn nhà ấy không cầu kỳ, cũng không xa hoa, nhưng từng viên gạch, từng bông hoa trong vườn đều thấm đẫm tình yêu, sự chăm chút và cả những ngày tháng trông ngóng khắc khoải.

Hải Đăng mở cửa xe, hơi thở anh vang lên nhẹ nhàng trong không gian tĩnh mịch:

– Về nhà rồi, bé con.

Hùng Huỳnh đứng lên, mắt thoáng chút do dự. Cậu bước xuống xe, từng bước chân như nặng trĩu những muộn phiền.

Vừa chạm tới cửa, cậu bất ngờ quay người định phóng đi, chưa kịp thoát cánh tay của Hải Đăng đã vững vàng vòng ra, ôm chặt lấy cậu, kéo vào lòng mình.

– Chạy nữa là anh trói em luôn đó.

Một tiếng thở dài nhẹ nhàng rơi xuống giữa đêm tối.

Hùng Huỳnh giãy giụa nhẹ chưa kịp nói lời nào, thì bờ môi của Hải Đăng đã áp sát chạm lên môi cậu một cách uyển chuyển, không gấp gáp mà đầy kiềm chế và dịu dàng.

Nụ hôn đó không vội vàng, không ồn ào, mà như một lời xin lỗi lặng lẽ, một lời thỉnh cầu không lời:

“Hãy tha thứ cho anh.”

Làn môi mềm mại của cậu đáp lại một cách bối rối, ban đầu còn do dự, rồi dần dần mềm nhũn ra, tựa như tìm thấy bến bờ trong vòng tay rộng mở ấy.

Từng nhịp thở hoà quyện, từng cảm xúc rối bời như được dịu lại, hòa thành một bản tình ca khẽ vang giữa không gian yên tĩnh của căn nhà.

Hải Đăng bế cậu lên nhẹ nhàng, từng bước chân họ đi vào phòng ngủ ở tầng hai nơi mọi kỷ niệm chưa bao giờ phai nhạt.

Căn phòng vẫn giữ nguyên từng chi tiết, nhưng giờ đây mang theo nhịp thở gấp gáp và những xúc cảm dâng trào, khiến không gian trở nên ấm áp, gần gũi và đầy ắp tình yêu thương.

Cậu bị đặt nhẹ xuống giường, cảm giác êm ái của tấm nệm tiếp nhận trọng lượng từng phần của cơ thể, nhưng chưa kịp ngồi dậy thì Đăng đã áp người xuống, sự gần gũi bất ngờ khiến tim cậu như ngừng lại một nhịp.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.