Một tiếng bíp nhỏ vang lên ngắn ngủi, gần như bị nuốt chửng bởi sự im lặng đang kéo căng không khí.
Rồi… bụp.
Tất cả chìm vào bóng tối.
Cả trung tâm thương mại, vốn sáng rực và đầy âm thanh, giờ đây như bị ai đó tước mất linh hồn. Mọi màn hình LED vụt tắt. Loa phát nhạc ngừng bặt. Hệ thống đèn bị cắt sạch.
Chỉ còn lại một màu đen đặc quánh như thể bóng đêm từ sâu dưới lòng đất vừa tràn lên nuốt trọn nơi này.
Hỗn loạn lập tức bùng nổ. Tiếng la hét vang dội, tiếng giày chạy huỳnh huỵch, va đập loảng xoảng giữa người và vật.
Những ánh sáng yếu ớt từ đèn pin khẩn cấp lập lòe trên trần, nhấp nháy như mắt của những con thú săn mồi giữa rừng sâu.
Quang Anh nheo mắt, giọng trầm và sắc:
– Hắn đang trốn.
Không cần ra lệnh, Hải Đăng đã lập tức chuyển động. Bước chân anh nhẹ và nhanh như loài báo săn, xuyên qua hành lang bên trái lối dẫn tới khu kỹ thuật tầng ba.
Bên dưới lớp mặt nạ, Người Gác Đêm đã biến mất.
Không còn dấu chân.
Không còn tiếng thở.
Chỉ còn lại dấu máu loang mờ trên nền sàn đá dẫn vào lòng một mê cung vô hình.
Bóng đen phóng vụt qua hành lang chật hẹp, gót chân khẽ chạm mặt đất để tạo đà rồi vọt đi trong tích tắc.
Hải Đăng lao theo sát nút, từng nhịp tim anh đập dồn, dội thẳng vào lồng ngực như trống trận. Không chỉ vì tốc độ. Mà vì anh nhận ra từng chuyển động ấy quen thuộc đến lạ.
Tư thế hạ thấp trọng tâm. Cánh tay che chắn góc chết. Nhịp thở khi dồn lực vào đòn chân.
Không thể lẫn đi đâu được.
– Không thể nào…
Cả hai xoay người đối đầu ngay khúc rẽ dẫn vào phòng kỹ thuật. Không có lời cảnh báo, Người Gác Đêm tung cú đá vòng đầy uy lực. Hải Đăng chắn đòn. Nhưng anh không phản đòn.
Bởi… ánh mắt của cậu ta trong khoảnh khắc ấy không hề lạnh lùng.
Nó run lên. Nó có do dự. Có sợ hãi.
Và còn gì đó nữa… quá rõ để Đăng không thể không nhận ra.
Một khoảng ngắn im lặng, rồi Đăng xoay người, tung cú đá ngang bằng tất cả sức lực dứt khoát, chính xác, không nương tay.
RẦM!
Chiếc mặt nạ bạc rơi khỏi gương mặt của Người Gác Đêm.
Nó bay theo một quỹ đạo lộn xộn, chạm vào tường rồi bật ngược lại, lăn lóc dưới nền sàn phủ bụi và ánh đèn đỏ đang nhấp nháy không ngừng.
Khoảnh khắc chiếc mặt nạ rơi xuống, mọi thứ xung quanh như khựng lại.
Phía sau lớp vỏ thép là một gương mặt trẻ. Gương mặt ấy không cứng cỏi, không đáng sợ. Nó mộc mạc và tươi mới, có lẽ còn vương mùi tuổi trẻ.


