Tại một tầng hầm không tên, sâu trong lòng thành phố, nơi tín hiệu điện thoại tắt lịm từ bước chân đầu tiên, không khí mang theo độ ẩm lạnh ngắt bám vào da thịt.
Không một âm thanh vọng lại, chỉ có tiếng đèn huỳnh quang thi thoảng chập chờn trên trần bê tông, ánh sáng trắng bệnh đổ xuống mặt sàn lấm chấm vết gỉ.
Ở giữa căn phòng, một người đàn ông ngồi thẳng lưng, toàn thân phủ trong chiếc áo khoác đen dài chạm đất. Khuôn mặt hắn bị che phủ bởi một chiếc mặt nạ bạc xám.
Nửa trên mặt nạ khắc nổi hình đồng hồ cát đang trút cát từ từ, trong khi nửa dưới là những đường rạch sâu, khúc khuỷu, dường như được khắc từ chính tay người đeo. Không có điểm nào cho thấy biểu cảm hay cảm xúc. Chỉ có im lặng và sự chờ đợi tĩnh lặng.
Bàn tay hắn đeo găng đen ôm gọn từng ngón dài và sắc. Trên đầu ngón tay, chiếc bật lửa thép cũ xoay đều, bề mặt trầy xước, thân khắc chìm một cái tên Gemini. Kim loại cọ vào da tạo nên những âm thanh khe khẽ, lặp đi lặp lại như lời cầu nguyện không có thần linh lắng nghe.
Trên chiếc bàn kim loại trước mặt, một chiếc vali sắt đặt mở hé. Bên trong, xếp thẳng tắp là những thỏi bạc nguyên chất, ánh sáng đèn phản chiếu khiến từng khối trở nên lạnh và sắc nét.
Đây không phải phần thưởng, càng không phải tiền chuộc mà là lễ vật. Những thỏi bạc ấy được rèn với độ tinh khiết gần như tuyệt đối, dành riêng cho những kẻ biết cách giao dịch trong thế giới nơi cái chết không cần được tuyên bố.
Bên cạnh vali, một phong bì da đen nằm yên lặng. Bên trong không chứa tiền, không có vũ khí, mà là một tập hồ sơ dày, gáy hơi sờn vì được chuẩn bị kỹ càng. Thứ giấy bên trong nặng mùi tài liệu mật và máu đã khô từ những vụ việc trước.
Người đối diện đẩy tách trà ra xa, đặt tập hồ sơ lên bàn bằng tay trần. Không nói nhiều, chỉ nhìn chằm chằm vào kẻ đang ngồi im lìm. Trong mắt hắn không có sự kính sợ, nhưng cũng không tồn tại khinh thường. Chỉ có thỏa thuận. Và thời gian.
Kẻ được gọi đến cuối cùng cũng lên tiếng. Giọng hắn trong trẻo, nhưng lại gằn giọng vỡ nứt từng chữ, từng câu được rút từ cuống họng bỏ quên trong lớp bụi thời gian. Không nhanh, không chậm, từng chữ rơi xuống sàn bê tông như hòn sỏi rơi vào lòng giếng cạn:
– Hoàng Đức Duy. Muốn sống… hay chết?
Người đối diện không thay đổi nét mặt. Chỉ gật đầu nhẹ, không nhìn thẳng vào hắn, cũng không cần giải thích:
– Bắt sống. Có vài chuyện cần được khai. Sau đó, muốn giữ hay xóa, tùy anh.
Không hỏi lại, không xác nhận thêm. Người Gác Đêm thu hồ sơ, đứng dậy trong im lặng. Áo khoác quét nhẹ qua mặt sàn. Không một tiếng động. Không để lại dấu vết.
Không ai gọi hắn bằng tên thật. Không ai biết tuổi, không ai biết gốc gác. Hắn là hiện thân của những bản hợp đồng vô thời hạn, tồn tại giữa ranh giới của ánh đèn thành phố và bóng tối dưới lòng đất.
Mỗi khi bước ra khỏi một căn phòng, phía sau hắn luôn là một cái tên biến mất vĩnh viễn khỏi hệ thống không tang, không báo, không truy cứu.


