Duy ngả đầu vào vai Quang Anh. Giọng cậu nhỏ lại, nhẹ tênh, trôi đi giữa không gian đã bớt căng:
– Mọi người họp xong rồi… Hay tụi mình đi chơi tiếp đi? Còn sớm.
Quang Anh hơi nghiêng đầu, khẽ nhìn cậu, khóe môi thoáng hiện nụ cười không rõ hình dạng. Tay anh chạm nhẹ vào tóc Duy, chẳng nói gì, nhưng ánh mắt không giấu được sự chiều chuộng.
Hùng ngồi kế bên bật ra một tiếng cười thấp:
– Không thấy mệt sao?
Duy ngẩng đầu lên, mắt sáng, giọng rành rọt:
– Chơi mệt rồi mới dễ ngủ.
Hiếu vừa kịp đưa muỗng cơm vào miệng thì suýt ho sặc. Anh vỗ mạnh xuống mặt bàn một cái rõ to, ánh mắt trợn trừng đầy oan ức:
– Trời đất! Sáng nay mấy người tạo ra đống hỗn độn khủng khiếp, tôi xử lý từ đó tới giờ chưa dứt!
– Bây giờ còn rảnh rỗi mà nghĩ tới chuyện đi chơi?!
Dương phá lên cười, đoạn kéo tay Kiều đứng dậy không chút khách khí:
– Thôi mà anh trai, xả hơi tí đi.
– Làm riết không còn thời gian nhìn mặt trời thì tiêu.
– Cọc tính quá là hũ tro cốt đnag chờ anh đó~
Hiếu rên lên khe khẽ, hai tay ôm đầu như đang kìm chế giữ cho mạch máu không nổ tung:
– Đừng có chọc nữa… Ai gây loạn thì tự thu dọn chiến trường đi. Tôi về nhà. Ai gọi cũng không bắt máy đâu đấy!
An lúc này nghiêng đầu, thì thầm với Hùng, giọng dịu:
– Lát nữa mình ghé qua tiệm mua cho Hiếu ly trà.
Hùng gật đầu nhẹ, mắt vẫn dõi theo Hiếu đang vùng vằng thu dọn đống tài liệu còn lại trên bàn:
– Mua thêm cafe đen. Cho hắn tỉnh hẳn luôn.
Tiếng cười dội lên lần nữa, từng đợt. Không hề lớn tiếng nhưng kéo dài.
Trong cái không khí vẫn còn phảng phất mùi mệt mỏi của chiến lược và lo âu, sự hiện diện của nhau bỗng trở thành thứ quý giá nhất.
Không ai cần phải nói to điều đó ra chỉ cần một ánh nhìn, một câu đùa, hay thậm chí một lời cằn nhằn cũng đủ để nối lại những sợi dây khắng khít.
Một lúc sau, cả nhóm tụ tập dưới tầng hầm, tại bãi đậu xe. Trời đêm đã lên hẳn, gió se lại, đem theo mùi ẩm của thành phố sau mưa.
Duy là người đầu tiên leo lên mui chiếc Jeep của Quang Anh. Cậu đưa tay vẫy liên tục, mái tóc rối tung theo gió. Tiếng hô vang rõ ràng giữa khoảng sân trống:
– Ai tối nay không phá là người đó dọn \”chiến trường\” nhé ~
An cười khẽ, còn Kiều thì ngẩng lên trời, mặt vẫn còn đỏ ửng từ trận cười lúc nãy.
Dương cởi áo khoác ném ra ghế sau, mở cửa xe bằng động tác dứt khoát.
Hùng thì đang chỉnh gương chiếu hậu, còn mắt thì dán vào điện thoại để bật playlist nhạc yêu thích.


