[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) – Chương 156: Sao Không Cân Nhắc Tôi Thử Đi? – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) - Chương 156: Sao Không Cân Nhắc Tôi Thử Đi?

Còn phía Hùng An…

Dưới tấm kính xe đường phố vút qua cửa kính chầm chậm lùi về sau.

Trong không gian yên ắng chỉ còn tiếng điều hòa rì rì và tiếng tim đập nhè nhẹ trên một bản nhạc nền lặng lẽ, An ngồi tựa vào ghế, nghiêng đầu chống cằm, ánh mắt lơ đãng nhìn ra ngoài.

Khi ánh mắt ấy bắt gặp một cặp đôi đi bên nhau trên vỉa hè, tay đan vào nhau, miệng cười rạng rỡ, trong một khoảnh khắc rất ngắn, An chợt thốt ra một câu nhẹ tựa gió thổi, tưởng chừng chỉ là lời nói vu vơ:

– Mốt tôi cũng kiếm người yêu như vậy…

Ngọt ngào, dịu dàng, không đánh người như ai kia…

Giọng cậu thản nhiên… lặng lẽ ném một viên đá nhỏ xuống mặt hồ phẳng lặng.

Hùng liếc sang.

Ánh mắt anh không hề ngạc nhiên, chỉ mang một chút bất lực và một nét cười rất nhẹ. Anh không lên tiếng.

Chỉ đưa tay lên, xoa nhẹ đầu cậu một động tác quen thuộc, dịu dàng, chậm rãi,  dỗ dành một \”con mèo nhỏ\” đang gắt gỏng.

Chiếc xe rẽ vào cổng biệt thự, chầm chậm dừng lại. Không cần chờ An mở cửa hay bước xuống, Hùng nghiêng người, tháo dây an toàn cho cậu rồi vòng tay bế cậu lên như bế một món đồ quý giá không muốn bị va đập.

– Phòng tôi bên kia! Bên kia kìa!

An vùng nhẹ, hai tay chống lên ngực anh, mắt trợn lên phản đối.

– Ừ.

Hùng gật đầu, giọng điềm tĩnh, nhưng… chân vẫn bước thẳng về hướng phòng anh.

– Tôi nói thật đấy, nè…nè… không phải giỡn đâu! Mau đặt tôi xuống!

– Anh làm cái quái gì vậy!!!

– BUÔNG RA!!!!

An giãy tiếp, giọng gắt gỏng theo thói quen.

Hùng chỉ cười khẽ, tay vẫn giữ chặt, đầu hơi cúi xuống vỗ nhẹ vào mông cậu giống dỗ con nít:

– Ngoan nào.

Đặt cậu xuống giường, anh chẳng hề nói thêm gì. Cứ như thể chuyện này hoàn toàn bình thường.

Hùng tháo áo khoác, đi lấy khăn và chuẩn bị một ly nước ấm.

An nằm quay mặt vào tường, lưng cong lại như con tôm nhỏ, hai tay vòng trước ngực đang tự bao bọc mình.

Miệng cậu lầm bầm, cố tình nói đủ to để ai kia nghe được:

– Ghét.

Hùng bước tới, ngồi xuống mép giường.

Anh không nói gì ngay, chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên nâng cằm cậu.

Cái chạm tay rất khẽ, mà lại có sức nặng khiến tim An lỡ nhịp.

Cậu định gạt tay anh ra theo phản xạ, lại chạm phải ánh mắt của Hùng một ánh mắt sâu lặng đầy chân thành đến mức khiến cậu không thể không khựng lại.

– Quen biết tôi lâu như vậy rồi… Nhóc chưa từng cân nhắc gì về tôi sao?

Giọng anh không to không vội, mà trầm, chậm và thật. Cậu nói ấy từ chính trái tim mình đang nói. Không còn là sự trêu ghẹo quen thuộc hay mấy câu dỗ ngọt chơi đùa.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.