Duy ngồi thu mình trong góc xe, hai chân co lại, hai tay khoanh chặt trước ngực, gương mặt bĩu ra giống cục bột ủ lâu không nở.
Ánh mắt cậu hướng ra khung cửa kính mờ mờ của xe, nhìn trời, nhìn đất, nhìn mây…
Cậu không thèm quay lại nhìn người bên cạnh, càng không định mở lời trước.
Cậu đang giận.
Giận thiệt.
Mà giận kiểu đáng yêu nhất trần đời.
Quang Anh ngồi kế bên, liếc qua gương chiếu hậu, bắt trọn từng cái nhăn mày bặm môi của bé con phía xa… xa tầm cách một cá ghế ô tô…
Hắn không nói gì, chỉ hơi cong khóe môi nụ cười nhẹ đến mức tưởng như vô tình nhưng lại chất đầy chiều chuộng.
Lại dỗi nữa à?
Dỗi nữa thì càng tốt, hắn có lý do để chọc, để dỗ, để ôm về gần mình hơn nữa.
Hắn chẳng vội.
Cái dỗi của Duy là dạng dỗi mềm, mềm tựa bông gòn, lăn vài vòng rồi cũng tự cuộn lại trong tay hắn thôi.
Về tới biệt thự, Quang Anh không buông một lời trách, cũng chẳng ra vẻ dỗ dành.
Hắn lặng lẽ, mở cửa, vòng ra phía cửa bên kia để bế cục bông dỗi.
Duy nghĩ hắn sẽ bỏ đi luôn vì thái độ lạnh lùng nãy giờ, nhưng không phải.
Cánh cửa vừa mở ra, Quang Anh đã cúi xuống, ẵm cậu lên như thể ôm một món đồ thủy tinh quý giá cẩn thận nhẹ nhàng đầy trân trọng.
Duy khẽ giật mình. Mắt chớp chớp nhìn gương mặt điềm tĩnh của hắn trong gang tấc.
Nhưng cậu không thể mềm lòng được ít nhất là lúc này chưa được phép mềm lòng. Nên quay mặt đi, bật lại một câu:
– Tôi tự đi được!
Giọng cậu nhỏ, đứt quãng nhưng cố giữ kiêu hãnh tựa một chú cừu xù lông.
Quang Anh chẳng buồn đáp dài, chỉ khẽ nói:
– Biết. Nhưng tôi thích ẵm.
Lưng Duy khẽ cứng lại. Trong tim thì rung lên một nhịp.
Không khí trở nên ấm áp kỳ lạ.
Từng bước chân Quang Anh vang lên trên sàn nhà lát đá hoa cương như thể đang dạo bước trong một không gian tách biệt khỏi cả thế giới.
Hành lang trải thảm dài, đèn trần vàng ấm chiếu dịu lên mái tóc đen mượt của Duy, đứa bé đang được cưng chiều như báu vật.
Về đến phòng, Quang Anh không thả cậu xuống giường giống cách người ta đặt túi đồ mà là cúi xuống thật chậm, để cậu gần như không cảm nhận được lực va chạm nào.
Tay hắn vẫn đặt sau lưng Duy, chưa muốn rời ra.
Duy định quay mặt đi lần nữa nhưng chưa kịp thì cảm giác ấm nóng như điện nhẹ chạm lên trán cậu.
Một nụ hôn.
Nhẹ như lông vũ đánh bật mọi hàng rào mà cậu cố dựng lên suốt cả buổi.


