Tiếng bước chân người phụ nữ vang vọng giữa hội trường rộng lớn, mỗi tiếng dội lại xé toạc không gian vốn đã căng như dây đàn.
Ả đứng đó giữa muôn vàn ánh nhìn soi mói và nửa tin nửa ngờ, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng ánh mắt vẫn bốc lửa, quyết không cúi đầu.
Vệt son đỏ trên má vẫn còn nhòe, chẳng biết do một cú tát, nước mắt hay chỉ đơn giản là không kịp xóa sạch trong cơn hỗn loạn. Mái tóc cột cao vội vàng còn vương mùi máu khô. Ả giống như bước ra từ một cơn ác mộng chưa kịp tan.
Một thành viên ban tổ chức gương mặt điềm tĩnh nhưng ánh mắt rõ ràng mang theo nỗi dè chừng đứng dậy, nghiêng đầu một cách lịch thiệp rồi cất giọng:
– Xin mời cô trình bày lại toàn bộ sự việc.
Ả hít sâu một hơi, bàn tay siết chặt vạt áo rách nát, rồi ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào hàng ghế ban quản lý.
Giọng nói bật ra khàn đặc và rít lên từng chữ giống âm thanh lưỡi dao bị mài trên đá:
– Mười tám giờ ba mươi… Tôi bước vào.
– Một nhóm người tự nhận là nhân viên lễ tân của hội nghị, bảo rằng có người ở bàn số 2 muốn mời tôi tới nói chuyện.
Ả ngừng lại một giây, mắt ánh lên vì giận, sống mũi phập phồng. Giọng nói run lên không yếu ớt mà căng tràn uất ức, từng chữ chảy trong máu:
– Tôi… tôi không dám từ chối. Ai cũng biết thân phận tôi không bằng họ.
– Bàn số 3 sao so được với bàn số 2, nó là cấch biệt.
– Khi được mời, tôi phải đi. Tôi không có quyền chọn.
Môi ả mím chặt đến bật máu. Hai tay siết lại thành nắm đấm đến trắng bệch. Khi cất tiếng lần nữa, giọng ả vỡ vụn:
– Rồi tôi bị đánh ngất khi uống rượu đợi. Không kịp kêu, không kịp chống.
– Khi tỉnh dậy… tôi thấy mình nằm giữa một lũ khốn nạn… không phải người… chúng chà đạp thân thể tôi như rác rưởi.
Hội trường chợt như đông cứng. Không ai dám cử động. Không ai thở mạnh.
Từng lời ả như một quả bom rơi thẳng xuống bữa tiệc đang khoác áo quyền lực và hào nhoáng.
Một vài chiếc ly trên bàn suýt rơi khỏi tay người giữ. Có kẻ quay đi, có người cúi đầu, có kẻ nhíu mày nhìn về phía ban tổ chức chờ một tiếng nói tiếp theo.
Người đàn ông mặc vest đen đại diện ban quản lý vẫn đứng thẳng, biểu cảm lạnh lùng. Ông cúi người theo đúng nghi thức nhưng lời nói lại sắc bén:
– Chúng tôi không cử bất kỳ ai đến gọi cô.
– Dối trá!
Ả hét lên, mắt đỏ ngầu.
– Trên áo bọn chúng có biểu tượng của các người!
– Một cái huy hiệu nhỏ màu bạc hình chóp ngược với đường viền đen!
– Tôi nhớ rất rõ!
Một cử chỉ nhỏ từ người quản lý, lập tức một vệ sĩ rút máy liên lạc cá nhân, tay lướt nhanh trên thiết bị truy xuất dữ liệu.


