Ánh đèn sân khấu dần chuyển sang gam màu ấm vàng hổ phách pha ánh đồng, như ánh chiều tà lặng lẽ đổ xuống một sân khấu chuẩn bị mở màn cho vở kịch thâm sâu.
Âm nhạc dịu lại, tiếng violon lả lướt chạm vào từng nhịp bước chân. Không khí như đặc quánh lại khi các bàn tiệc được xướng tên, từng nhóm khách mời lần lượt được phục vụ dẫn đến vị trí đã được tính toán cẩn thận đến từng milimet theo dòng máu, quyền lực, hay giá trị họ mang theo.
Ở một bàn phía trước, Kiều nháy mắt ra hiệu với An khi cả hai vừa đặt chân tới.
Cả hai mặc vest chỉnh tề, dáng vẻ lười biếng nhưng không giấu được lớp kiêu bạc ẩn sau từng bước đi.
– Lên sân khấu là chuyện của tụi nó. Mình tới coi tuồng thôi.
Kiều thì thầm, đôi môi cong cong như thể đang nếm một ly rượu chát hảo hạng.
An thì khác. Cậu chẳng nói chẳng rằng, ngáp rõ dài như thể đang ngồi ở sân sau ký túc xá, rồi thản nhiên phịch xuống bên cạnh Dương người đang gác chân, tay cầm ly rượu nhưng ánh mắt chẳng tập trung vào điều gì.
Cảnh tượng ấy, nếu không phải vì không gian đầy kính và vàng, chẳng khác gì buổi họp mặt bạn thân ở quán nước lề đường.
Nhưng chỉ những ai thật sự quen mới hiểu sự bình thản này không phải khinh suất, mà là minh chứng cho tầng quyền lực đủ để không cần giữ hình ảnh.
Giữa những bàn khách đang đầy lên, Duy bước chậm rãi, hòa vào đại sảnh như một vệt sáng băng qua lòng nước tĩnh.
Cậu đi một mình.
Không kèm vệ sĩ, không theo sau bất kỳ người quyền lực nào.
Và đặc biệt không cạnh Quang Anh.
Không một chút dấu hiệu nào cho thấy cậu là người quan trọng.
Nhưng chính sự im lặng ấy lại khiến vài ánh nhìn tò mò bắt đầu chuyển hướng.
Tà vest trắng ánh bạc theo từng chuyển động mà lay nhẹ, như lớp mây mỏng trôi qua vùng sáng dịu.
Mặt nạ vàng khéo léo che nửa khuôn mặt, để lộ ánh mắt đen nhánh như đá bình tĩnh, kín đáo và khó đoán.
Cậu đi qua những kẻ mang mặt nạ hoa văn cầu kỳ và tên tuổi lớn nhưng không quay đầu, không cúi chào, không nở nụ cười ngoại giao.
Duy nhẹ nhàng đưa tay vuốt cổ áo, ngón tay lướt qua lớp vải mỏng nơi giấu sợi dây chuyền bạc nơi hai chiếc nhẫn đôi đang chạm vào nhau.
Chiếc nhẫn trên tay phải, mặt khắc biểu tượng của RHYDER, đã được xoay mặt vào trong từ trước. Không để ai nhận ra. Không để ai biết.
\”Tôn trọng bằng quyền lực thì dễ… tôn trọng khi không biết ta là ai mới là thật. Nào cùng tôi chơi một trò chơi thú vị nào ~\”
Duy nghĩ thầm, rồi dừng lại trước khu lễ tân.
Cậu hỏi nhỏ, giọng vừa đủ nghe:
– Xin hỏi… vị trí ngồi của tôi ở đâu vậy?
Người phục vụ một thanh niên trẻ mặc đồng phục vest đen cúi chào theo đúng nghi lễ, rồi kiểm tra bảng danh sách điện tử trên máy tính bảng.


