Ánh đèn vàng kim đổ xuống đại sảnh như một dòng mật chảy chậm, bao phủ không gian bằng thứ ánh sáng vừa ấm áp vừa lộng lẫy đến mức giả tạo.
Nhạc jazz cổ điển vẫn du dương len qua từng ngóc ngách, như một bàn tay mượt mà vuốt ve tâm trí, khiến mọi chuyển động trong sảnh đều trở nên mềm mại hơn, lịch thiệp hơn và cũng… nguy hiểm hơn.
Những tiếng cười, tiếng ly rượu vang lên lách cách như nhịp tim của một cỗ máy già cỗi đang cố giả vờ ổn định.
Trong tầng không khí nồng mùi nước hoa xa xỉ, gỗ sồi ủ và thứ thuốc lá dành riêng cho tầng lớp đặc biệt, từng hơi thở dường như cũng được định giá bằng tiền hoặc quyền lực.
Trên tầng cao, phía sau dãy lan can đá cẩm thạch uốn lượn, nơi chỉ những kẻ thuộc về đỉnh của kim tự tháp xã hội mới có thể hiện diện, không khí lại hoàn toàn khác biệt.
Ở đó không có tiếng nhạc, không có lời chào xã giao rập khuôn, chỉ có ánh nhìn sắc lạnh xuyên qua lớp mặt nạ, và giọng nói mang theo tầng tầng ẩn ý.
– Cậu nhóc hay đi bên cạnh RHYDER trong lời đồn đâu rồi nhỉ?
Một giọng nam trầm vang lên, ấm nhưng lạnh, mềm mà nhọn, như một mũi dao bọc lụa.
Người nói khoác trên mình bộ suit xám tro, mặt nạ màu đen chạm trổ hoa văn cổ Hy Lạp, đứng chống gậy gỗ mun có chạm đầu rồng bạc một biểu tượng quyền lực không cần giới thiệu.
– Chẳng phải có lời đồn rằng cậu ta đẹp đến mức khiến RHYDER giấu kỹ như giấu báu vật sao?
Một người khác lên tiếng, giọng cười nhàn nhạt nhưng ẩn chứa gai góc. Hắn nâng ly rượu vang đỏ, chất lỏng sóng sánh ánh lên như máu, ánh mắt lướt qua đám đông phía dưới như thợ săn tìm mồi.
– Có khi… chơi chán rồi bỏ không?
Giọng nói thứ ba vang lên, lười biếng và cay nghiệt. Hắn ngả người ra sau ghế bành bọc nhung, tay xoay nhẫn trên ngón út một thói quen của những kẻ luôn giữ dao sau lưng.
Một thoáng im lặng. Nhưng không phải loại im lặng thoải mái. Mà là im lặng của một sợi dây đàn đang bị kéo căng chờ đứt.
– Không đâu.
Cuối cùng, một tên đeo mặt nạ bạc cất tiếng, giọng không lớn nhưng đủ để những kẻ khác nín lặng.
– Thuộc hạ tôi báo lại, thiếu niên đó đeo cả dây chuyền và nhẫn đôi.
– Nếu không quan trọng, ai lại để người đó mang biểu tượng địa vị?
Ly rượu khựng lại giữa không trung. Một ánh mắt đảo sang nhìn hắn.
Không ai cười nữa.
Chỉ có ánh mắt lạnh như băng phía sau những chiếc mặt nạ được làm bằng vàng, bạc và đá quý, đang dần chuyển sắc.
Đó không còn là sự tò mò đơn thuần.
Đó là dự cảm.
Là mùi của rắc rối.
Là sự khởi đầu của một ván cờ mà quân tốt tưởng chừng vô hại lại có thể phá nát cả bàn.
RHYDER hắn vốn là cái tên khiến nhiều kẻ phải dè chừng. Nhưng nếu kẻ đó nay lại mang theo một thiếu niên có dấu hiệu sở hữu “quyền chia sẻ quyền lực”…


