[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) – Chương 134: Vẫn Trong Tầm Mắt Anh – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) - Chương 134: Vẫn Trong Tầm Mắt Anh

Duy ngồi yên trong khoang xe, đôi chân bắt chéo hờ hững, một tay tựa lên thành ghế, tay còn lại cầm chiếc điện thoại đang phát sáng trong lòng bàn tay.

Ánh đèn từ phố xá bên ngoài lướt ngang qua gương mặt cậu, tạo thành những vệt sáng vàng nhạt in bóng qua lớp kính xe, hắt lên nửa khuôn mặt đã được che bởi mặt nạ vàng tinh xảo.

Mặt nạ chỉ che nửa gương mặt để lộ đôi môi đang hơi cong lên và ánh mắt ánh lên vẻ nghịch ngợm, thông minh.

Viên sapphire nhỏ lấp lánh khẽ lay động mỗi lần xe băng qua đường như một ngôi sao đơn độc đang khiêu vũ trong đêm.

Duy mở điện thoại, màn hình hiện lên giao diện quen thuộc hình nền là ảnh chụp nghiêng của một kẻ đáng ghét nào đó đang ngủ gục trên ghế, mặt cau có, lại bị cậu lén chụp trong lần đi công tác lúc trước.

Ngón tay Duy lướt nhanh, gõ từng chữ với sự tự nhiên của một người đã quá quen với việc trò chuyện mà chẳng cần nói to.

“Tí anh cứ ngồi chỗ của anh đi, em chắc cũng có ghế ngồi khác. Yên tâm, em không chạy đâu vẫn trong tầm mắt anh.”

Ngón tay dừng lại một nhịp, rồi tiếp tục:

“Để em chơi tí, em không muốn đi cạnh anh nhìn mấy ông trùm khác đâu, mệt lắm.”

Và rồi một dòng cuối cùng, ngắn gọn, mà lại như thể có chút gì đó cố tình giấu nhẹm:

“Em sẽ kiếm Kiều với An.”

Tin nhắn gửi đi, màn hình tối lại.

Duy mỉm cười thỏa mãn, ngón cái khẽ gõ lên viền điện thoại một nhịp như gõ theo nhạc, rồi cậu nghiêng người, tựa lưng sâu vào ghế da mềm mại.

Ánh đèn vàng mờ trong xe rọi lên sống mũi thẳng và chiếc cằm thanh tú, tạo ra một đường bóng mềm như tơ, khiến gương mặt nửa thật nửa giấu sau lớp vàng ánh lên vẻ kỳ ảo như nhân vật bước ra từ một vở kịch lớn.

Cậu không thấy căng thẳng. Trái lại, trong lòng là một cảm giác nhẹ nhõm đến kỳ lạ.

Không phải vì không muốn đi cạnh Quang Anh.

Mà bởi đêm nay, Duy không muốn là cái bóng lặng lẽ lướt bên đại ma vương lạnh lùng kia không phải là cái đuôi theo sau quyền lực.

Cậu muốn xuất hiện… như chính mình.

Là Hoàng Đức Duy.

Là người dám đi thẳng vào vùng sáng, dù xung quanh toàn những ánh mắt đeo mặt nạ và lời thì thầm có lưỡi dao giấu sau.

Một tiếng cười khẽ thoát ra từ cổ họng không phải kiểu cười toáng lên, cũng chẳng phải cười mỉa.

Mà là một nụ cười đủ nhỏ để giữ lại trong lòng, nhưng cũng đủ lớn để chứng tỏ cậu biết rõ mình đang làm gì.

Bên ngoài, xe bắt đầu chậm lại. Ánh đèn hội trường phía trước chiếu thẳng vào kính như một vầng hào quang.

Duy đặt điện thoại xuống, siết nhẹ mặt nạ trong tay, rồi nghiêng đầu về phía ánh sáng đang chờ.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.