[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) – Chương 130: Sáng Sớm Ở Trung Vân – Đọc Truyện Đam Mỹ Hoàn​
// qc

[Rhycap] – Minh Dạ: Bóng Tối Và Quyền Lực (Phần 1) - Chương 130: Sáng Sớm Ở Trung Vân

Ánh nắng sớm mỏng manh, lớp lụa nhẹ bay trong gió… ánh sáng xuyên qua rèm cửa sổ màu kem rũ mềm, trải dài khắp căn phòng ngủ sang trọng, rồi dừng lại nơi chiếc giường lớn phủ chăn trắng muốt.

Ánh sáng ấy như có linh hồn, lặng lẽ chạm vào từng đường nét trên hai thân hình đang quấn chặt lấy nhau một khung cảnh yên bình đến mức thời gian như ngừng trôi.

Duy tỉnh dậy đầu tiên. Đôi mắt cậu vẫn còn mờ sương vì cơn mơ chưa tan hết, hàng mi dài khẽ run.

Cậu chớp mắt vài cái, rồi rướn nhẹ người để xoay tư thế thì lập tức phát hiện mình hoàn toàn bị khóa chặt trong vòng tay ai đó.

Cánh tay rắn chắc của Quang Anh vòng qua eo cậu, giữ chặt đến mức không thể nhúc nhích. Cằm hắn gác lên vai cậu, hơi thở đều đặn phả lên làn da ấm áp.

– Ưm… buông chút đi… nóng…

Duy kêu khẽ, giọng cậu khàn khàn, mệt mỏi pha chút uể oải, vừa tỉnh dậy đã thấy mình bị kẹp như chiếc bánh cuốn.

Hắn chẳng những không buông, còn dịch sát hơn, mặt dụi vào cổ Duy một cách đầy ỷ lại như con mèo to xác vừa lười vừa dai.

– Dậy sớm vậy làm gì…

Giọng Quang Anh trầm thấp, vẫn còn vướng chút ngái ngủ, nhưng không giấu được sự cưng chiều.

– Hôm nay không có lịch gì gấp.

– Nhưng em đói…

Duy lí nhí phản đối, bụng bắt đầu biểu tình sau một đêm bị \”tước đoạt quyền ăn uống đúng bữa\”.

– Có tôi ôm không đủ no sao?

Hắn hỏi, giọng nửa đùa nửa nghiêm túc, cằm khẽ cọ lên vai Duy như muốn trấn an… hoặc trói thêm một vòng.

– Anh muốn tôi chết vì đói hay vì… kiệt sức?

Duy xoay đầu nhìn hắn, ánh mắt trách nhẹ nhưng không giấu được chút e thẹn.

Lời vừa thốt ra, cả hai như cùng nhớ lại \”cái đêm dài hôn không nghỉ giải lao\” vừa qua.

Quang Anh bật cười khẽ, âm thanh trầm đục như sóng nhẹ vỗ bờ, mang theo sự hài lòng và thư thái hiếm thấy.

Hắn nghiêng người, hôn lên gáy Duy một nụ hôn thật nhẹ không mang màu sắc chiếm hữu mà giống như một cái dấu nhấn xác nhận người này đang ở đây, vẫn thuộc về hắn.

Hắn chống tay nâng nhẹ đầu Duy dậy, ngón tay luồn vào mái tóc rối lòa xòa, tỉ mỉ cài lại từng sợi như đang chăm chút cho một món bảo vật.

– Nhóc cứ đeo cái này, tôi sẽ bao nuôi em cả đời.

Quang Anh khẽ nói, ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt dây chuyền bạc mảnh, nơi hai chiếc nhẫn sapphire lấp lánh đang lặng yên nghỉ ngơi giữa hõm xương quai xanh mịn màng.

– Gớm…

Duy quay mặt đi, cố giấu sự xao động sau câu nói.

Nhưng khóe môi cậu vẫn cong lên, một nụ cười không giấu được, mềm mại như nắng sớm, len lỏi cả vào hơi thở còn vương lại mùi bạc hà trên gối.

//qc
//QC2
Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.