Dưới ánh đèn neon rực rỡ của trung tâm thương mại Meo Meo, một trong những khu phức hợp sang trọng và hiện đại bậc nhất Trung Vân, không khí xung quanh như bị dừng lại trong khoảnh khắc.
Cả không gian đều như lắng lại khi cặp đôi này bước vào.
Trung tâm Meo Meo luôn nhộn nhịp với những ánh đèn sáng chói, những bảng điện tử chạy dài trên các tầng cao, nhưng hôm nay lại có một sự kiện đặc biệt một khoảnh khắc không thể bỏ qua.
Duy trong chiếc hoodie vàng nhạt với hình cừu dễ thương trên lưng, mắt long lanh hớn hở, tay trái cầm một túi bánh mochi mà cậu vừa mua từ gian hàng đồ ăn.
Tay phải vẫn không buông Quang Anh, kẻ mà cậu đã quên mất mình đang dắt tay ai… Vì bên cạnh cậu lúc này không còn là một Ma Vương lạnh lùng, nghiêm nghị mà là người đàn ông kiên nhẫn sẵn sàng cùng cậu chìm đắm vào niềm vui ngây ngô này.
Bước chân của Duy líu ríu nhưng vẫn đầy khí thế như thể mỗi bước đi của cậu đều mang theo một phần của chiến thắng trong lòng.
Ánh sáng từ các dải đèn dọc trần nhà chiếu xuống, phản chiếu trên chiếc túi bánh mochi mà cậu đang cầm, khiến chúng càng thêm phần hấp dẫn.
Cậu liếc nhìn Quang Anh rồi lại quay sang nhìn hai chiếc áo hoodie màu sắc rực rỡ có hình rái cá và cừu nhỏ chọn cái nào cho đúng?
Mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ nhạt so với sự tập trung của Duy vào quyết định nhỏ bé này.
Đứng một bên, Quang Anh trong bộ đồ đen tinh tế và vẻ ngoài điềm tĩnh, chỉ khẽ nghiêng người về phía Duy.
Tuy vẻ mặt vẫn lạnh lùng, nhưng có một chút ánh sáng ấm áp hiện lên trong đôi mắt hắn khi nhìn cậu như thể đó là một cảnh tượng quá đỗi bình dị nhưng lại vô cùng quý giá đối với hắn.
– Nhóc có cần đến mười phút để chọn không?
Quang Anh nhướng mày, giọng nói lạnh lùng nhưng vẫn chứa đựng chút ít kiên nhẫn. Hắn chẳng hề vội vã, chỉ chờ đợi, như thể thời gian này là của riêng hai người họ.
Duy ngước mắt lên nhìn Quang Anh, vẻ mặt suy tư một chút, rồi nở một nụ cười tinh nghịch.
Đôi mắt sáng lấp lánh của cậu phản chiếu ánh đèn xung quanh, và giọng cậu lanh lảnh như thể đang tự hào về sự quyết định của mình:
– Rái cá dễ thương mà cừu cũng dễ thương…
– Anh mặc rái cá, em mặc cừu ha? Hai đứa đôi cho rồi…
Duy vừa nói xong, mặt cậu bỗng sáng bừng lên, tựa như cậu vừa phát minh ra một kế hoạch đầy thông minh.
Cậu nhìn Quang Anh một cách đầy mong đợi, hy vọng được thấy một chút bất ngờ từ hắn.
Những gian hàng xung quanh bỗng dưng trở nên mờ nhạt chỉ có hai người họ một đôi trong không gian đầy ánh sáng này.
Quang Anh thoáng chốc ngừng lại nhìn cậu đôi mày thanh tú nhướng lên một cách đầy hài hước. Khóe môi hắn cong lên một cách đầy tựa như thách thức nhưng lại cũng đầy yêu chiều:


