Sau màn trình diễn bầu trời khiến cả giới kỹ thuật lẫn thế giới ngầm phải trầm trồ nghẹt thở, Duy nằm vật ra chiếc ghế sofa dài phủ nhung đen trong căn penthouse cao cấp toạ lạc giữa lòng Trung Vân.
Ngoài kia, thành phố vẫn rực rỡ ánh đèn, dòng người chuyển động như dòng chảy bất tận, vậy mà ở nơi cao vút này thế giới chỉ còn hai người.
Mái tóc của Duy rối nhẹ sau khi gội đầu mà lười sấy khô, từng lọn tóc sẫm màu ôm lấy vầng trán cao.
Áo phông trắng rộng, cổ áo hơi trễ xuống, để lộ xương quai xanh thanh tú nhìn tưởng được điêu khắc bởi bàn tay nghệ nhân.
Cậu thở ra một hơi dài, mắt lim dim trông giống mèo con no nê ánh nắng hoàng hôn.
Một tay cậu với lên, lười biếng chẳng còn chút năng lượng nào sót lại nhắm tới người đàn ông đang ngồi ở bàn làm việc cách đó vài mét lưng thẳng, tóc hơi rối, đang chăm chú rà soát từng trang tài liệu.
– RHYDER ơi ~~
Giọng cậu cất lên vừa đủ để gọi, không gấp gáp, cũng chẳng tha thiết, mà đầy… chiêu trò.
Quang Anh không ngẩng lên, ánh mắt vẫn lướt trên những hàng chữ in nhỏ, giọng trầm đục vang lên đầy bình thản:
– Sao, Cừu nhỏ lại đói à? Hay là mệt?
Duy chu môi, môi dưới nhô ra một chút, giọng kéo dài đầy vẻ làm nũng:
– Không đói, không mệt… Em muốn đi chơi cơ… ~
Âm cuối kéo ra, mềm như bọt sữa trong ly cacao nóng.
Bàn tay đang lật giấy của Quang Anh khựng lại trong thoáng chốc.
Căn phòng rơi vào yên ắng, chỉ có tiếng đồng hồ treo tường tích tắc chậm rãi và tiếng gió thổi nhẹ xuyên qua lớp kính chống bão.
Một vài cánh chim cơ khí những thiết bị giám sát hình dạng sinh học lướt qua khung cửa kính, ánh đèn thành phố phản chiếu lên đôi cánh kim loại, tạo thành những vệt sáng rực rỡ.
Quang Anh từ từ ngước lên, ánh mắt sắc có thể cắt ngang không khí:
– Nhóc biết không, câu “đi chơi” từ miệng em đủ sức gây chấn động vài liên minh ngầm đấy?
Duy chống tay ngồi bật dậy, mái tóc hơi rối bung lên phồng như vương miện nhỏ, mặt ngơ ngác:
– Hả? Gì cơ?
Quang Anh khẽ nghiêng đầu, môi nhếch lên một đường cong mỉa mai đầy quyến rũ:
– Một trong những Ma Vương trẻ tuổi, nguy hiểm và lạnh lùng… lại bị bảo bối bé con của mình bắt dắt đi chơi ngay giữa thời điểm tranh chấp công nghệ chiến lược.
Giọng nói hắn rơi xuống tựa như từng giọt mật ngọt có tẩm độc chậm, trầm và khiến tim người nghe khẽ run.
– Có khi ngày mai, truyền thông ngầm giật tít:
“Đế vương bị cừu nhỏ \”bắt\” dẫn đi mua bánh kẹo giữa chiến sự tầng cao.”
Duy đỏ bừng mặt, gương mặt ngây ngô lúc này chẳng khác nào một trái đào chín mọng bị nắng sớm hôn lên. Nhưng vẫn cố vùng vằng… đang vùng thoát khỏi chính mình:


